“Xin phép” người bệnh cho…thay bỉm, tắm rửa
Chia sẻ với PV, chị Khúc Phương khẳng định ai chưa vào nghề cũng nghĩ giúp việc chăm sóc người ốm chỉ đơn giản là đưa họ đi vệ sinh, giúp người bệnh ăn uống, đi dạo… Nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy đây là công việc phức tạp, vất vả vượt sức tưởng tượng.
Hồi mới làm, chưa có kinh nghiệm nên chị Phương từng bị bệnh nhân “tẩn” trong lúc làm việc. Hôm ấy, chị hút đờm cho một người bệnh nam giới.
Mỗi bệnh nhân là một câu chuyện, cách ứng xử khác nhau cộng với sự bức bối bệnh tật nên người giúp việc chăm người ốm cần có kỹ năng giao tiếp để tránh các "tai nạn" không mong muốn.
“Bệnh nhân túm tóc giật mạnh từ đằng sau, mình hoảng hốt tưởng họ lên cơn động kinh. Hóa ra do người bệnh phải cắm ống xông ở mũi, mở khí quản nên khi thấy người khác vào người, họ hoảng lên tưởng bị làm gì nên đánh lại. Họ sợ đau nên đánh chính người chăm sóc mình để tự vệ”, chị Phương nhớ lại. Có lần đang tắm, thay bỉm cho người bệnh, chị cũng bị người ta đánh.
Sau lần đó, chị rút kinh nghiệm. Chị nghĩ: “Bệnh nhân ốm đau như vậy, nằm lì đó rất tội. Rồi sẽ có lúc mình ốm, nằm như thế mà bị người chăm sóc mà cấu, véo, dằn vặt thì mình rất khổ”.
Vì thế, trước khi tắm, thay bỉm, vỗ rung đờm hay làm bất cứ điều gì cho người bệnh, chị đều nhẹ nhàng “xin phép” “Bây giờ tôi hút đờm, thay bỉm cho anh nhé”. Những ngày tháng chăm bệnh nhân đã dạy cho chị biết cách vỗ rung, hút đờm, chăm sóc vết thương, rồi xử lý tắc khi người bệnh ăn cháo theo đường xông. Theo đó, kinh nghiệm dày lên và “tai nạn nghề nghiệp” trở thành hãn hữu. Qua ánh mắt, chị biết người bệnh nằm liệt đó muốn nói lời cảm kích mình, chỉ có điều họ không thể nói.
Bi hài chăm người già bị lẫn
Sau 7 năm làm giúp việc chăm người ốm ở Đài Loan, chị Phương trở về Việt Nam. Nhận thấy nhu cầu thuê người chăm sóc người ốm ở Việt Nam đang “nóng”, chị tiếp tục khăn gói lên Hà Nội làm công việc này.
So với xứ người, mức thu nhập nghề chăm sóc người ốm ở Việt Nam thấp hơn nhiều, dao động từ 6 – 8 triệu đồng/ tháng, chủ nhà bao ăn ở. Tuy nhiên, khi trở về nước, chị Phương có thể sắp xếp công việc để về quê khi có việc đột xuất, còn ở xứ Đài thì không.
Chăm sóc bệnh nhân ở bệnh viện, tại gia đình, chị nhận làm đủ cả, không nề hà điều gì. “Chăm sóc người bệnh ở bệnh viện sẽ phải đối mặt với môi trường bệnh tật, các loại vi rút, vi khuẩn, mùi bệnh viện 24/24. Gia đình nào hiểu biết sẽ sắm cho người giúp việc đầy đủ găng tay, khẩu trang, chỉ dùng một lần rồi vứt đi, không tái sử dụng. Nhưng nếu gặp phải gia đình nào keo kiệt thì giúp việc phải tự trang bị cho mình để tránh lây nhiễm bệnh tật”, chị Phương nói.
Tâm lý thông thường ai cũng sợ ăn cơm bệnh viện vì “ghê” đủ thứ mùi. Thế nhưng với người giúp việc, họ không có quyền lựa chọn. Họ chỉ có thể chọn chỗ ăn…đỡ ghê mà thôi. Đó có thể là ghế đá, khuôn viên bệnh viện và “ăn tranh thủ, ngủ khẩn trương” trong lúc người bệnh ngủ trưa.
Tuy nhiên, không phải lúc nào người bệnh cũng thức ngủ theo thời gian biểu đó. Có người ngủ ngày “cày” ban đêm. Khi đó giúp việc cũng phải thức cùng họ, dù ban ngày không ngủ nổi do môi trường xung quanh luôn ồn ã.
Theo cảm nhận của chị Phương, ngoài bệnh nhân ốm nặng thì chăm bệnh nhân bị lẫn cũng khá “đau đầu”. Chị cho ăn rồi, người bệnh bảo chưa được ăn. Người nhà hiểu tính cách người bệnh thì không sao, nhưng có nhà trách chị sao không cho họ ăn?
Nếu ngày bệnh nhân ngủ nhiều thì đêm họ thức, chị phải thức cùng. Gia đình nào có tâm thì ngày cho chị ngủ bù, để đêm có sức trông người bệnh. Nhưng thực tế cũng có gia đình tranh thủ sai vặt, vẽ việc cho giúp việc làm thêm vì tâm lý “mất tiền mua mâm về đâm cho thủng”.
“Phải có tâm, có đức, kiên nhẫn thì mới làm được nghề vất vả và không có danh phận này”, chị Phương đúc kết.