Cô tỏ rõ sự coi thường và không thích tôi bởi cô cho rằng tôi lấy được cháu trai cô chẳng khác nào "chuột sa chĩnh gạo". Tôi xuất thân trong một gia đình bình thường, tốt nghiệp đại học loại khá và xin được công việc làng nhàng, nhưng thu nhập cũng đủ nuôi bản thân. Thế nhưng chẳng hiểu sao cô nói tôi là đứa "vừa nghèo vừa dốt", câu này tôi vô tình nghe được trong lúc cô và mẹ chồng tôi nói chuyện ngoài sân.
Kể từ đó, trong nhà có việc gì, những ý kiến của tôi đều bị cô phản bác vì "tầm nghĩ của cháu còn hạn hẹp lắm". Tất cả mọi việc trong nhà từ nấu nướng, dọn dẹp mỗi khi nhà có giỗ, cô đều "vượt mặt" mẹ chồng tôi, ra sức chỉ đạo rồi "giao phó" hết cho... con dâu cô. Nhiều khi tôi chẳng có việc gì để làm. Đến em dâu cũng cảm thấy ái ngại, không muốn chị em xảy ra mâu thuẫn, em dâu thường chủ động rủ tôi làm cùng việc nọ việc kia cho tôi đỡ khó xử.
Sau một thời gian suy nghĩ, tôi quyết định "cải thiện" mối quan hệ với cô chồng bằng cách chủ động gần gũi với cô hơn. Cô thích làm đẹp và thích được tặng quà nên tôi "lấy lòng" cô bằng cách chịu khó mua đồ dùng, quần áo cho cô. Thế nhưng, chiều theo sở thích của cô còn khó hơn cả mẹ chồng. Sau vài lần tặng quà rồi bị cô chê ỏng chê eo, tôi đành chấp nhận sự thật, có lẽ tôi đắc tội với cô từ kiếp trước nên kiếp này cô mới ghét tôi đến thế.
Một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của chồng: "Em ơi, mình chia tay đi". Tôi choáng váng đến mức không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Chẳng biết tâm sự với ai, tôi đành lên Facebook để "xả" cho nhẹ lòng: "Người mình yêu nhắn tin chia tay, anh vừa để mất người vợ yêu anh nhất đấy, anh biết không?". Thế rồi chẳng thể ngờ, khoảng 5 phút sau, tôi nhận được điện hoa và dòng tin nhắn của anh: "Anh đùa đấy, hí hí".
Tôi không thích anh mang cảm xúc của tôi ra đùa giỡn tí nào, nhưng dù sao đó cũng là nỗ lực của anh để khiến tôi vui vẻ trở lại sau "cú sốc" với cô chồng. Tôi quên cả giận dỗi, xin phép về sớm để đi ăn tối với chồng. Sau bữa tối lãng mạn, hai vợ chồng hí hửng về nhà thì gặp cô chồng đang đứng chờ sẵn ngoài cổng. Tôi vui vẻ chào cô, thay vì gật đầu đáp lại, cô chau mày nhìn tôi: "Cô biết tầm nghĩ của cháu hạn hẹp, nhưng cháu ngớ ngẩn đến mức này thì cô cũng chịu thua". Chưa biết cô mắng mình vì chuyện gì, tôi ngơ ngác hỏi lại: "Sao thế ạ? Cháu vừa gây ra lỗi gì vậy cô?".
Giọng cô đanh hơn cả lúc trước: "Cháu còn hỏi nữa à? Tại sao chuyện vợ chồng riêng tư mà cháu cứ bô bô trên Facebook để thiên hạ bàn tán rồi nói cháu trai cô chẳng ra làm sao?". Nghe cô nói thế tôi mới chợt nhớ là mình chưa kịp xóa dòng trạng thái "bức xúc" lúc chiều. Tôi chưa kịp phân bua, chồng tôi giải thích: "Cô ơi, đấy là trò đùa của cháu nhân dịp lễ tình nhân trắng thôi ạ, cô đừng bận tâm, bọn cháu vẫn hạnh phúc lắm mà".
Cô lườm xéo tôi trước khi ngúng nguẩy đi về. Tưởng mình được "giải oan" là xong chuyện, đêm hôm đó tôi ngủ rất ngon. Nhưng không ngờ sáng hôm sau lại thấy cô xuất hiện trong nhà cùng vẻ mặt vô cùng khó chịu, cô nói với mẹ chồng tôi: "Em coi thằng Kiên như con trai, vì thế cái Xuân cũng chẳng khác gì con dâu em. Em không thể ngồi yên khi thấy cái Xuân liên tục gây lỗi bởi cách cư xử thiếu suy nghĩ của nó. Ai đời chuyện vợ chồng mà nó cũng đưa lên Facebook được".
Mẹ chồng tôi cất giọng nhỏ nhẹ: "Tôi thấy chuyện chẳng có gì to tát cả, giận dỗi là thứ cảm xúc rất thông thường của bọn trẻ, cô cũng từng yêu, tôi tưởng cô phải thông cảm cho chúng nó chứ. Ai cũng có nhu cầu chia sẻ cảm xúc, và việc đưa lên mạng xã hội là cách phổ biến của bọn trẻ bây giờ, cô để ý làm gì, kệ chúng nó. Mà chuyện hôm qua chỉ là trò đùa thôi, chúng nó có chia tay nhau thật đâu".
Quan điểm của mẹ chồng tôi "thoáng" bao nhiêu, cô chồng càng tỏ ra khó tính bấy nhiêu: "Ơ chị nói hay nhỉ!? Bọn trẻ có quyền bày tỏ cảm xúc, còn em thì phải im à? Hôm qua em tưởng 2 đứa chia tay nhau, em lo lắng đến nhường nào chị biết không? Chúng nó phải biết nghĩ đến cảm xúc của người khác chứ? Cái Xuân nói oang oang trên Facebook như thế chẳng khác nào đùa giỡn với cảm xúc của em. Em không bỏ qua chuyện này đâu, nếu chị không nắn được nó thì để em".
Đứng hóng chuyện mà tôi vã mồ hôi, tôi chạy lên phòng, chân tay run lập cập, chồng tôi hỏi: "Em làm sao thế?". "Anh ơi, mình cố gắng xin phép bố mẹ cho ra ở riêng có được không? Em mà cứ ở đây thì có ngày cô anh mang roi sang đánh em mất thôi, em sợ lắm. Em không thể sống với 2 bà mẹ chồng được".