Mẹ đã nghĩ như thế thật tốt, vì như thế rất an toàn.
Nhưng hôm nay cô giáo đã chỉ cho mẹ một cách nhìn khác. Ở trong khuôn viên của lớp con có một cái nhà nhỏ nhỏ, có các bậc cầu thang thấp, có cầu trượt.
Mẹ đã rất ngạc nhiên khi có bạn cùng lớp của con chưa biết đi cũng từ từ bò qua các bậc cầu thang, vào trong “ngôi nhà”, lao xuống cầu trượt và cười khanh khách một mình.
Đương nhiên trong quá trình di chuyển, các bạn có khả năng ngã, mẹ cũng đã nhìn thấy các bạn ấy ngã, chắc chắn là đau nhưng không nguy hiểm. Con chưa từng chơi trò đấy một mình và mẹ cũng chưa bao giờ băn khoăn về điều đó.
Cô giáo nói con có thể tự chơi một mình, nhưng nếu đến những trò chơi mạo hiểm hơn một chút, như trò leo lên cái nhà và chơi cầu trượt, con không làm mà thường đòi cô cùng chơi. Cô nói bố mẹ hãy khuyến khích để con dám thử thách chính mình. Như vậy con mới mạnh mẽ và độc lập hơn.
Mẹ nghe cô giáo nói và nghĩ lại, có lẽ cái mà bố mẹ nghĩ là “cẩn thận” của con không phải xuất phát từ tính cách, mà xuất phát từ cách bố mẹ dạy con.
Bố mẹ sợ con bị đau, bố mẹ khư khư giữ con trong vòng tay và sự kiểm soát của mình, con dần dần quen với điều đó và quên mất bản năng tự mình dấn tới, tìm kiếm những trải nghiệm trong các trò chơi mới.
Bố mẹ đã từng vui mừng vì ít khi con leo trèo và chơi những trò mạo hiểm, nhưng có lẽ bố mẹ đã phải nghĩ lại mất rồi.
Mỗi một lần chơi một trò mạo hiểm hơn một chút, có thể giúp con vượt qua được những sợ hãi của chính mình, thêm mạnh mẽ, dám trải nghiệm những khó khăn thách thức hơn.
Bố mẹ không thể bên con suốt cả cuộc đời, bố mẹ cũng không đủ khả năng chìa tay ra giúp đỡ mỗi lần con gặp khó khăn trong cuộc sống. Cho nên, cách tốt nhất, có lẽ như các cô đã nói với mẹ, hãy để con tự trưởng thành, vượt qua mạo hiểm, với niềm tin và sức mạnh của chính bản thân mình.
18 tháng, bố mẹ NUÔI con và đã HỌC được rất nhiều!