Tôi mỉm cười đáp lễ rồi xin phép chầm chậm đi về phía dãy nhà hai tầng neo giữ bao kỷ niệm thuở “nhất quỷ nhì ma” của mình. Tường vôi đã bạc màu thời gian nên lấm lem đôi chỗ rêu phong. Chiếc cầu thang sờn đen bởi mồ hôi từ lòng bàn tay của bao thế hệ học trò vẫn vững chãi chẳng chút lung lay. Lớp học im ỉm khóa. Ghé mắt qua cửa sổ vẫn những bàn ghế cũ ngày xưa. Hộc bàn ơi liệu có còn khắc tên tôi trong đó? Lưu bút ngày xưa giờ ai nhớ, ai quên? Buổi liên hoan chia tay cuối khóa rộn rã tiếng cười xen lẫn những tiếng nấc nhè nhẹ như vẫn nghe thoang thoảng đâu đây. Rất gần mà cũng rất xa.
Cây phượng già xù xì cuối bảng tin khối 12 chớm nở những bông hoa li ti, đỏ sẫm. Vẫn những bài toán ngoằn ngoèo con số và hình vẽ ghi chi chít trên bảng nhưng nét chữ lại khác ngày xưa. Giây phút ấy khiến kỷ niệm về thầy Tứ dạy môn Toán bỗng ùa trong tôi như còn vẹn nguyên và tươi mới.
Ngày ấy, dù chân thầy tập tễnh do di chứng của những tháng năm “Dọc dài Trường Sơn đi cứu nước” nhưng thầy vẫn miệt mài bên các trang giáo án. Thầy đã dày công sưu tầm và nghĩ ra rất nhiều bài toán hay chép lên bảng để học trò các lớp đua tài. Một lần, sau buổi tan trường tôi nán lại giải bài toán tích phân thầy ra nhưng loay hoay mãi vẫn bị bế tắc.
Đang chới với suýt ngã vì mấy viên gạch kê dưới bảng dành cho những học sinh thấp lè tè để đứng giải toán bị lung lay thì bỗng có bàn tay nâng đỡ từ sau lưng. Tôi luống cuống ngoảnh lại thấy thầy đứng bên tự lúc nào chẳng hay. Thầy cẩn thận nhấc tôi xuống rồi vỗ vai tôi và nở nụ cười ấm áp, đầy trìu mến: “Hãy cố lên em! Nhà bác học Edison phải làm đi làm lại hơn 10.000 lần mới tìm ra loại dây tóc trong bóng đèn đấy!”.
Thầy là vậy, luôn nhẹ nhàng động viên và khơi dậy niềm đam mê sáng tạo trong mỗi học trò chúng tôi. Thâm ý ấy của thầy đã giúp tôi luôn kiên cường nỗ lực vượt qua mọi khó khăn trong cuộc sống và trong công tác.
Thầy ơi, hôm nay em về thăm trường cũ nhưng hay tin thầy đã chuyển nhà theo con trai đến một nơi xa lắc xa lơ. Đứng ngắm tấm bảng đen ngày xưa, chẳng hiểu sao hai khóe mắt em ươn ướt. Ước một lần được gặp lại, thầy ơi!