Sau tất cả những tất bật ngược xuôi của tuổi trẻ. Người đàn bà nào rồi cũng bắt đầu tìm cho mình một bến đỗ bình yên. Nơi đó là nhà, là người đàn ông, là đứa con bé bỏng, là mỗi ngày thức dậy không còn quẩn quanh với câu hỏi: "Hôm nay sẽ làm gì?" mà chính là việc mỗi sáng lại từng chút một chăm sóc cho gia đình từ những điều nhỏ nhất.
Đàn bà lấy chồng, mất đi khoảng trời riêng, hi sinh sự tự do, thanh xuân và nhan sắc. Thậm chí còn có người bằng lòng thay đổi công việc, vứt bỏ những dự định chỉ để quanh quẩn nơi bếp núc, một lòng chăm chút cho chồng con và cả gia đình chồng.
Đó cũng là lý do vì sao hạnh phúc của đàn bà phụ thuộc phân nửa vào người đàn ông họ cưới. Có người may mắn lấy được một người chồng hết lòng yêu thương, thấu hiểu. Cũng có những người lấy phải những gã đàn ông được tóm gọn với một từ "tồi".
Phụ nữ ấy mà, thông minh xinh đẹp đôi khi lại không bằng may mắn. Nhiều khi tránh bao nhiêu người đàn ông để rồi gật đầu lấy một ai đó chẳng ra gì.
Nhưng có lẽ, đáng sợ nhất của đàn bà vẫn không phải là lấy phải chồng nghèo. Đáng sợ nhất chính là khi đàn bà lấy một người đàn ông rồi mới nhận ra anh ta là người "bám váy mẹ".
Khi đó bất kể mẹ họ làm điều gì chưa đúng, họ cũng một mực khăng khăng đứng về phía mẹ mình. Để rồi họ coi người đàn bà cạnh mình cũng chỉ là một người dưng không hơn không kém.
Tôi từng chứng kiến rất nhiều câu chuyện, ở đó người đàn bà khi bước chân về nhà chồng đều không có lấy một người "chống lưng". Mọi thứ họ làm dù đúng hay sai vẫn luôn phải chấp nhận sự chì chiết từ người mẹ. Chồng thì ậm ừ cho qua chuyện hoặc vào hùa với mẹ để "dạy dỗ" vợ của mình.
Có những người đàn ông không quá đáng đến vậy. Họ vẫn yêu thương vợ, nhưng mẹ của họ mới là thứ quyết định tất cả mọi thứ lớn nhỏ. Thậm chí đến chuyện riêng của hai vợ chồng cũng phải tuân theo những quy tắc mà mẹ đã đặt ra.
Đàn ông kiểu này giống như một đứa trẻ chưa hề trưởng thành. Tất cả mọi suy nghĩ và hành động của họ đều cần đến sự đồng ý của mẹ mình.
Khi hai người phụ nữ, một là mẹ, một là vợ xảy ra xích mích. Họ đôi khi đứng giữa mà không biết mình thực sự nên làm gì. Để rồi cuối cùng họ quyết định đặt vợ mình đứng sau để trở thành người con có hiếu kiểu như "mẹ anh chỉ có một", còn vế "vợ anh đổi được" thì thôi em tự hiểu.
Nhưng đàn ông à, xin anh hãy thấu hiểu, người phụ nữ gắn bó với anh suốt cuộc đời này là vợ, không phải mẹ.
Người đàn bà mà khi anh ốm đau, bệnh tật, đói khổ, nghèo nàn cũng cùng nắm tay anh vượt qua là vợ, không phải mẹ. Hãy luôn cư xử đúng mực và trở thành một người đàn ông có chính kiến của riêng mình.
Đừng bao giờ để đến khi anh lấy vợ rồi mà vẫn chưa có được sự trưởng thành của một người đàn ông thực thụ. Đừng khiến đàn bà phải thốt lên câu nói: "Em mệt mỏi lắm rồi, mẹ anh đúng, em sai".
Đàn bà khi chấp nhận nắm tay anh về chung nhà, bạn có biết họ phải mất đi bao nhiêu thứ hay không? Khi họ chấp nhận sống chung với mẹ chồng, anh có biết đàn bà phải cố gắng biết bao nhiêu không? Họ cố gắng chỉ bởi muốn có một gia đình êm ấm, một nơi mà con dâu cũng như con gái, còn mẹ chồng cũng như mẹ đẻ của mình.
Thế nên đừng để đàn bà bi thương trong một cuộc sống hôn nhân, cũng đừng để đàn bà phải thốt lên câu: "Anh phải cai sữa trước khi lấy vợ". Bởi vì khi anh tiếp tục để điều đó xảy ra thường xuyên rồi biến chúng thành một sự dày vò. Rồi đến một thời điểm khi đàn bà không thể chịu đựng được, họ sẽ dứt khoát rời đi!