Cổng trường ơi! xin đừng khép lại với "thần đồng" tật nguyền

Cổng trường ơi! xin đừng khép lại với "thần đồng" tật nguyền

Và người con, bằng ý chí và nghị lực phi thường đã vượt qua hoàn cảnh khó khăn  để vươn lên học giỏi. Hiện nay em đã thi đậu vào trường THPT Hồng Lam thị xã Hồng Lĩnh ( Hà Tĩnh). Nhưng, khát vọng được học, được trở thành một chuyên gia về công nghệ thông tin của em khó có thể tiếp tục…

ưer
Cuộc sống gắn liền với chiếc xe lăn, với Vọng, học là tương lai duy nhất của em

Người đàn bà 6 năm cõng con đến trường.

Mặc dù đã qua mùa hạ nhưng vùng đất Hồng Lĩnh vẫn bạc phếch nắng và gió Lào quất ràn rạt. Trên bờ đê sông La Giang, một người đàn bà gầy gò, mặt tái nhợt đẩy chiếc xe lăn có cậu bé bị bại liệt,  ngồi trên, khó nhọc lê từng bước . Nghĩ người đàn bà đó có lẽ bị ốm nên chúng tôi dừng lại giúp bà đưa cậu bé về nhà.Nhà bà, một gian nhỏ tin hin nằm cuối xóm 3 phường Đức Thuận thị xã Hồng Lĩnh. Trong nhà chẳng có đồ đạc gì ngoài chiếc giường tre ọp ẹp và chiếc bàn gỗ xiêu vẹo.

Bà bảo: “Mấy bữa ni tui bị ốm nhưng thương con nên  phải ráng đưa nó đến trường để xem cách thức thi vô lớp chọn ra mần răng. Cảm ơn các anh, mời các anh ngồi chơi!”.

Trong nhà không có lấy một chiếc ghế nào chúng tôi đành phải đứng để nói chuyện vì ngồi trên giường sợ nó sẽ gãy mất. Thấy nhà chỉ có 2 mẹ con, chúng tôi hỏi về gia cảnh. Bà khóc, nghẹn ngào không nói được, mãi sau bà mới kể về đời mình trong nước mắt.

Bà tên đầy đủ là Nguyễn Thị Soa, sinh ra trong một gia đình nông dân nghèo đông anh chị em ở Đức Thuận.  Soa đã mồ côi mẹ từ lúc chưa tròn tuổi. Anh chị em như gà mất mẹ phải tự bươn chải làm thuê, làm mướn để kiếm sống. Các anh chị đi làm ăn xa rồi lập gia đình không trở về quê, Soa ở nhà phụng dưỡng cha già.  Lúc đó Soa cũng có nhiều người con trai theo đuổi nhưng vì nghĩ mình đi lấy chồng thì cha ở với ai. Đến khi cha mồ yên mả đẹp thì tuổi xuân của chị đã qua đi lúc nào không hay biết. Nhưng rồi một chàng trai ở huyện Đức Thọ đã cảm thông với hoàn cảnh và đem lòng yêu Soa và họ về chung sống với nhau.

Khi Soa chuẩn bị báo tin mừng với chồng rằng chị đã có thai, thì cũng là lúc người chồng bỗng dưng “biến mất”. Đau buồn vì bị phụ tình nhưng chị vẫn luôn chờ đợi và hy vọng một ngày nào đó anh sẽ về với mẹ con. Chính vì vậy, chị đã đặt tên cho con trai mình là Nguyễn Văn Vọng. Vọng sinh ra đẹp như tranh vẽ, ai nhìn vào cũng thích, cậu bé tỏ ra sớm thông minh và học giỏi. Từ năm học lớp 1, Vọng đã nổi tiếng là thần đồng Toán và cờ tướng. Nhiều cao thủ cờ Đức Thuận đã bị Vọng hạ đo ván.

Nhưng rồi tai họa ập xuống. Khi đang học gần xong lớp 3 thì một trận sốt ác tính đã khiến cho đôi chân Vọng ngày một teo tóp và hoàn toàn không cử động được. Bà Soa cho biết. Bệnh tình của Vọng lúc đó nếu đi bệnh viện tuyến trên thì có hy vọng cứu chữa được nhưng vì nhà nghèo nên không có tiền để đưa con đi chữa trị.

Không có nỗi đau buồn nào hơn khi nhìn đứa con đang như mầm non đầy hứa hẹn bỗng chốc thành đứa trẻ tật nguyền. Vọng nằm một chỗ, mọi sinh hoạt cá nhân không tự làm được. Tất cả đều do mẹ chăm sóc. 5 năm nằm liệt giường nhưng khát vọng được đến trường vẫn cứ thôi thúc Vọng.

“Mẹ ơi! Con muốn đi học.” Một hôm Vọng nói với mẹ như vậy. Người mẹ ôm lấy con khóc; “ Đi mần răng được con ơi!”. Nhưng rồi bà đã cõng con đến trường tiểu học Đức Thuận xin cho con học. Vậy là hàng ngày, bất kể trời mưa hay nắng, bà cõng con đến trường đều đặn. Bà tự tay đóng một chiếc ghế nằm như chiếc xe lăn để Vọng ngồi học.  Cõng con đến trường xong bà lại đi làm thuê, làm mướn để kiếm tiền thuốc thang và cơm cháo, sách vở cho con. Khi tan trường bà lại tất tả đến để cõng con về.

Không thể kể hết nỗi cơ cực của bà trong hoàn cảnh như vậy. 2 mẹ con bà ở trong túp lều tranh xiêu vẹo, có đận bị mưa bão giật đổ trong đêm, người mẹ lóp ngóp tìm con trong đống đổ nát, may mà không việc gì, mẹ con lại ôm nhau mà khóc.

Thấy hoàn cảnh 2 mẹ con bà như vậy, phường Đức Thuận và Thị xã Hồng Lĩnh đã dựng cho gian nhà tình thương để che mưa che nắng . Vọng rất hay bị bệnh. Nhiều ngày liền bà chỉ ăn khoai, ăn sắn còn cơm thì nhường nhịn cho con. Có nhiều tháng liền 2 mẹ con bà phải sống nhờ vào sự cưu mang đùm bọc của bà con xóm làng. 

Bà Phương hàng xóm rơi nước mắt kể: Hoàn cảnh bà Soa thật tội nghiệp, ròng rã suốt mấy năm trời cõng con đến trường, ai nhìn thâý cũng cám cảnh, mới đây, Hội Trợ giúp người tàn tật Việt Nam VNAH tài trợ cho chiếc xe lăn. Không phải cõng nữa nhưng đẩy cũng mệt lắm; bà Soa sinh năm 1951 mà bây giờ hom hem, răng rụng gần hết. Nhiều lúc tôi thấy bà ấy ra sau nhà vịn bờ tường khóc một mình.”

Khát khao con chữ.

agsd
dưới trời nắng chang chang và gió Lào quất ràn rạt, 2 mẹ con vẫn quyết tâm trụ vững để tới trường

Bỏ học đã lâu, bắt đầu học lại từ năm lớp 4 nên có nhiều bỡ ngỡ , ngồi học lại đau ê ẩm cả người,  bàn tay yếu ớt cầm bút không vững, nhưng Vọng đã cắn răng để học, em tự hứa với lòng mình phải học thật giỏi để không phụ công lao của mẹ. Hai năm cuối cấp tiểu học, Vọng đạt danh hiệu học sinh tiến tiến xuất sắc, và đoạt giải nhất cờ vua toàn Thị xã trong cuộc thi Hội khỏe Phù Đổng; đoạt giải thưởng của đài TNVN cuộc thi hướng tới ASEM5 năm 2004. Lên đến cấp 2, thương mẹ khó nhọc,Vọng định bỏ học nhưng bỏ học thì em sẽ làm gì đây khi mình chỉ nằm một chỗ. Chỉ có học mới hy vọng có được niềm vui và tương lai.. Vậy là 2 mẹ con lại tiếp tục chiến đấu với gian khổ để đến trường.. 4 năm THCS, Vọng luôn giữ vững danh hiệu học sinh tiên tiến xuất sắc.

Trong những năm cấp 2, một người bạn thân cùng lớp vẫn hay đưa đón Vọng đi học, đỡ đần cho người mẹ phần nào nỗi nhọc nhằn. Đó là Cao Đức Tin. Cậu bé này tâm sự: “ Bạn Vọng tuy bị liệt nhưng có ý chí và nghị lực tuyệt vời. Bạn chủ yếu học thuộc bài ngay trên lớp, về nhà thì tự học, không đi học thêm một ngày nào mà học rất giỏi. Bọn em rất khâm phục tấm gương vượt khó của bạn.”

Cô giáo Nguyễn Thị Thúy Mơ , giáo viên chủ nhiệm lớp 9A trường THCS Đức Thuận cho biết. “  Hoàn cảnh của em Vọng thật đáng thương, nhà trường cũng đã quyên góp giúp đỡ, động viên em phần nào. Vọng học giỏi đều các môn , nhưng nổi trội là môn Toán và Tin học.  Nếu như có điều kiện được học hành em ấy sẽ trở thành một người tài.”

Hiện nay Vọng sử dụng thành thạo Vi tính và trở thành “chuyên gia” trong lĩnh vực này. Nhiều người trong xã cần hỏi gì về máy tính ,Vọng đều giải đáp được. Hỏi Vọng học ở đâu mà siêu thế. Vọng nói : “Em học ở trường và đến nhà bạn mượn sách Tin học rồi nhờ máy tính luôn. Em mà có một máy tính nối mạng thì em cũng sẽ làm được khối việc.” Hỏi về ước mơ,Vọng nói: Em muốn được học lên đại học và trở thành một chuyên gia về máy tính. Em muốn tự mình nuôi được bản thân và mẹ, để không trở thành gánh nặng cho xã hội. Muốn vậy, đối với em giờ chỉ có con đường duy nhất là học.” Vọng người nhỏ, khoảng 16 -17 kg, hai chân teo tóp, bất động nhưng khuôn mặt sáng sủa, thông minh. Nhìn ánh mắt đầy nghị lực của em chúng tôi tin, Vọng có thể làm nên những điều kì diệu.

Cánh cổng nhà trường có nguy cơ khép lại…

Hồ hởi nói  uớc mơ nhưng rồi khuôn mặt Vọng chùng xuống, buồn xo: “ Em đang chuẩn bị thi vào lớp chọn nhưng thầy hiệu trưởng trường THPT Hồng Lam bảo em quá tuổi nên không được học. Em buồn và thất vọng lắm. Vọng khóc, người mẹ cũng nước mắt vắn dài: “ Nhà báo ơi! có cách chi giúp cho cháu với. Tại răng cháu nó ham học rứa mà không cho học.? Nó thiệt thòi nhiều quá rồi. Bây giờ không cho học nữa chắc nó chết mất.  Tui cũng đang bị trọng bệnh không biết sống chết lúc mô. Nếu tui chết thì nó sống mần răng đây…!?”.

Chúng tôi trao đổi với ông Nguyễn Văn Hiển -Hiệu trưởng trường THPT Hồng Lam về trường hợp học sinh Nguyễn Văn Vọng, ông Hiển cho biết: “ Em Vọng sinh 24/8/1989 vậy là đã quá 4 tuổi vào học THPT. Theo quy định là không được học. Vả lại em ấy tàn tật như thế, mọi sinh hoạt cá nhân đều không thể tự làm được, bà mẹ phải đẩy đi chăm sóc thật tội. Nếu học thì phải có phòng kí túc xá để cho mẹ con em ấy ở, vì trường xa nhà. Điều này trường chúng tôi không đáp ứng được .

 -   Thầy có thể năng động đối với trường hợp này không.?

-   Điều này tôi không tự ý quyết được. Tôi phải xin ý kiến của sở. Ông Hiển nói.

Đâu là tương lai của Vọng, và cả người mẹ cơ cực nữa nếu em không được tiếp tục đi học
Đâu là tương lai của Vọng, và cả người mẹ cơ cực nữa nếu em không được tiếp tục đi học?

Chỉ còn mấy ngày nữa là năm học mới bắt đầu, em Nguyễn Văn Vọng đang rất thất vọng vì cánh cổng nhà trường có nguy cơ khép lại. Tội nghiệp người mẹ bất hạnh, bệnh tật, không biết sống chết lúc nào và đứa con bại liệt…

Họ chẳng còn gì cả, chỉ còn một niềm hy vọng và khát khao cuối cùng  và duy nhất là được đến trường, được học hành để tự cứu lấy mình. Chẳng nhẽ niềm hy vọng và khát khao chính đáng này lại không được chấp nhận?

Rời đất Đức Thuận bạc phếch nắng nhưng 2 bên đường hoa mua  vẫn nở tím thủy chung. Chúng tôi ngoái nhìn  người mẹ gầy gò, khắc khổ vịn bên chiếc xe lăn của đứa con bại liệt dưới trời nắng chang chang và gió Lào quất ràn rạt mà ngậm ngùi cho một phận đời dưới bóng Hồng Lam. Chúng tôi xin được ghi lại hoàn cảnh của em Nguyễn Văn Vọng gửi đến cộng đồng. Mong sao với sự chung tay của cộng đồng, khát vọng đến trường và ước mơ của em  mới có hy vọng thực hiện được.

Tiến Dũng

(Mọi quan tâm, giúp đỡ xin liên hệ: Ban điện tử Báo GD&TĐ: 0439.369.800;

hoặc: Nguyễn Tiến Dũng giáo viên trường THCS Hợp Thành- Yên Thành- Nghệ An. ĐT: 0915 880 170)

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ