Câu chuyện tình của chồng tôi và người phụ nữ kia, tôi thuộc như thể chính tôi là người trong cuộc. Dù tôi không tra khảo nhưng anh ấy cũng khai chi tiết (có lẽ vì ăn năn hối lỗi, nên huỵch toẹt mọi điều để mong được tha thứ).
Chồng tôi vì những suy nghĩ nông nổi đã phản bội vợ. Tôi cũng không còn trẻ để sốc nổi, ghen tuông vô lối. Tôi biết chừa đường cho chồng quay về, vì hơn ai hết tôi hiểu chồng mình, hiểu tình yêu chúng tôi dành cho nhau mười mấy năm trời.
Vả lại trong chuyện này, là người đầu ấp tay gối, nhưng tôi thiếu đồng cảm, thiếu sự sẻ chia, nên chuyện anh ấy chán tôi là có thật.
Yêu nhau sáu tháng, người yêu của chồng tôi muốn ràng buộc anh ấy bằng tờ hôn thú, và tất nhiên là muốn anh ấy phải ly hôn vợ. Nhưng với những người đàn ông có gia đình, bị hối thúc cưới xin, chẳng khác nào làm khó họ, bởi có khi đó là cách họ xả stress, chứng tỏ “sức mạnh” đàn ông, hay chỉ là tình cảm qua loa, nhất thời.
Đụng tới chuyện cưới xin, với họ như dẫm phải ổ kiến lửa. Chồng tôi cũng từng tìm cách né tránh câu trả lời, hoặc soạn lại bổn cũ “chán vợ nhưng chẳng thể ly hôn là vì con” để duy trì mối quan hệ ấy.
Chồng tôi kể, phía gia đình cô người yêu căn dặn cô hết sức cẩn thận, đừng làm “mồi ngon” cho anh, đừng để anh đào xới cả thân xác lẫn tiền bạc. Từ chuyện tế nhị ấy, cộng với những hối thúc cưới xin của người yêu, và nhất là sợ bị lộ chuyện, anh dần tính kế rút lui sau nửa năm trời say nắng.
Người phụ nữ kia trong cơn điên đảo, đã gọi điện thoại kể cho tôi nghe tất tần tật mọi việc, nhất là những điều hết sức nhạy cảm, nhằm đánh vào cơn ghen đàn bà, để vừa trả thù chồng tôi, vừa châm ngòi nổ đốt cháy hạnh phúc gia đình tôi. May mà tôi đã biết mọi chuyện từ chồng, nên phần nào kiềm chế được lòng mình.
Đàn ông chán vợ nhưng nào dám đánh đổi hạnh phúc gia đình với người yêu bên lề. Chúng tôi yêu nhau năm năm, vượt qua bao sóng gió mới đến được với nhau, rồi xây những viên gạch hạnh phúc đầu tiên với biết bao khó nhọc, kỷ niệm, ước mơ, nên tôi tin anh ấy đâu thể đổ bỏ tất cả để xây dựng hạnh phúc với một phụ nữ đã biết anh có vợ mà vẫn nhẫn tâm cướp đoạt hạnh phúc người khác.
Tôi nghĩ, chinh phục những người phụ nữ như thế không khó. Anh ấy đã chán nản với quá nhiều rắc rối từ tình yêu ngoài luồng.
Trong khi đó, người phụ nữ kia vì quá yêu nên thiếu sáng suốt khi lẽ ra phải đặt câu hỏi: liệu anh ấy có đủ bản lĩnh ly hôn vợ để cưới mình hay không; có phải anh ấy không ly hôn là vì con; có phải mình chỉ là điểm dừng chân mỗi khi anh ấy gặp khó khăn trong công việc...
Yêu một người có vợ, lẽ ra phải thông cảm cho hoàn cảnh người mình yêu, đằng này cô cứ suốt ngày nhắn tin trách cứ một cách thiếu tự trọng, càng khiến chồng tôi bực bội, xem thường.
Tôi vẫn thường nghe nhiều người đàn ông nói: đàn ông không cưới thêm vợ thì thôi, chứ ly hôn vợ thì không bao giờ. Tôi nghĩ chán vợ là cách nói để “câu gái”.
Nếu phụ nữ nào ham hố đàn ông có vợ, có ý đồ “soán ngôi” người khác, thì khi bị phụ tình (xác suất bị phụ tình là rất cao) hãy tự biết trách mình trước. Tuy nhiên, phi vụ ngoài luồng của chồng cũng gây cho tôi một “vết sẹo”, hễ “trở trời” là nhức nhối, khiến không ít lần chồng tôi thở dài, ân hận.
Trong cuộc sống vợ chồng, có giai đoạn chúng tôi cảm thấy nhàm nhau, chán nhau. Tôi tin không ít cặp vợ chồng cũng từng rơi vào cảnh chán nhau như chúng tôi.
Vấn đề là khi chán nhau, vợ/chồng có nên tìm cách giải tỏa bằng cách ra ngoài cặp bồ hay không? Tôi tin chồng tôi đã rút ra bài học, và người phụ nữ kia cũng vậy. Hạnh phúc đích thực không bao giờ là vay mượn, lén lút, một chiều hay chiếm đoạt.