Tôi cứ nghĩ, cuộc đời này vẫn còn những điều sao mà kỳ diệu đến thế. Bất kể lúc nào, ta cũng có thể yêu thương, có thể sống vui vẻ và tràn đầy hy vọng.
Chị Tiến từng có một cuộc hôn nhân thất bại. Đứa con gái độc nhất của chị thật tinh quái, luôn dùng thất bại đó của mẹ làm cái cớ để trục lợi cho bản thân. Nó luôn tấn công, đe dọa, làm chị sợ hãi, và khi chị sợ hãi, chị sẽ chiều theo bất cứ ý muốn nào của con. Nỗi thất bại cùng nỗi sợ con gái hư hỏng, hoặc tự tử, đã hành hạ chị suốt hai thập kỷ qua.
Cho đến khi chị về nghỉ hưu, đứa con gái cũng đã lớn và có người yêu. Nó chuyển mục tiêu tấn công sang anh chàng người yêu kia nên bớt tấn công mẹ. Chị Tiến được thảnh thơi hơn. Chị bắt đầu chăm sóc bản thân, tự yêu lấy mình, chiều chuộng bản thân và để ý từng chút đến cảm xúc của chính mình.
Chị luôn tha thứ cho những lỗi lầm của mình, thậm chí còn lấy đó làm trò đùa tếu. Chị thay đổi hẳn, trở nên dễ tính, dễ thương, và nhất là nụ cười luôn nở trên môi. Chị có thể thoải mái chia sẻ về thất bại hôn nhân, về đứa con gái luôn lợi dụng mẹ.
Chị không giấu kín những điều đó như xưa. Và kỳ lạ thay, khi chị chia sẻ với bất cứ người bạn nào một cách thoải mái về những bí mật mình từng giấu kín, chị thấy mình được tự do, được giải thoát, và được mọi người thông cảm, yêu thương.
Cho đến mùa xuân của tuổi sáu mươi, điều kỳ lạ đã xảy ra. Một người đàn ông độc thân đã hơn mười năm phải lòng chị. Anh chị quen nhau trong một chuyến đi làm từ thiện vào mùa xuân. Vợ anh bỏ anh để cưới người đàn ông khác giàu có hơn.
Kể từ đó, anh sống độc thân, và không có ý định gắn kết với người đàn bà nào. Những lúc rảnh rỗi, anh đi làm từ thiện, giúp đỡ những người khốn khó, và tìm thấy liều thuốc an lành cho trái tim tổn thương của mình.
Khi gặp chị Tiến, trái tim anh bỗng chấn động. Anh không ngủ nổi khi nhìn thấy nụ cười tươi tắn nở trên môi chị, khi chứng kiến chị thoải mái đón nhận cái hôn của một đứa trẻ xa lạ, nghèo đói và hôi hám, bị bỏ rơi ngoài đường, ngủ ngoài đường suốt hai năm qua, đã xúc động nhận túi thức ăn của chị, ôm chị gọi mẹ ơi.
Chỉ trong một tích tắc, anh nhận thấy ở chị, sự tự tin, niềm vui, và cả nhu cầu kết nối, sẻ chia, yêu thương, anh thấy tất cả cuộc sống trong một người đàn bà xa lạ.
Anh tìm mọi cách gặp chị Tiến hàng ngày. Nhưng chị vẫn dè dặt, vẫn muốn bảo vệ sự tự do mà khó khăn lắm chị mới cảm nhận được sau thời gian dài mặc cảm với ly hôn.
Chị bảo anh rằng, chị không muốn lập gia đình lần nữa, chị không muốn phung phí thời gian hữu hạn của cuộc đời mình vào những trách nhiệm gia đình, vào việc nấu nướng cho chồng ba bữa mỗi ngày, chị không muốn phải hỏi ý kiến ai mỗi lúc muốn đi chơi xa, không muốn ngủ cùng ai nữa vì tuổi này rất khó ngủ…
Trước những lý do của chị, anh bảo:
“Hãy yêu anh đi, em không cần nấu nướng đâu!”
Và anh đã làm cho chị hiểu, rằng việc nấu nướng, chăm sóc nhà cửa hay trách nhiệm nội ngoại không phải là giá trị để tạo nên hạnh phúc. Chính hơi ấm của chị đã xứng đáng với tình yêu rồi, và chị không cần phải làm bất cứ việc gì khác.
Anh đã thuyết phục được chị. Ở tuổi sáu mươi, chị Tiến đã có thể chinh phục được một người đàn ông vô cùng tử tế, một người đủ sáng suốt để yêu thương, và biết cách tận hưởng tình yêu, tự do thoát khỏi mọi trách nhiệm.
Câu chuyện tình đẹp đẽ của chị ở tuổi sáu mươi, đủ sức nâng tinh thần của tôi, hay bất cứ ai đang mệt mỏi với bao gánh nặng hôn nhân, gia đình.