Năm nay công ty được thưởng khá, cứ tưởng sẽ có một cái Tết ấm no mà lại không phải. Tiền nong thì cũng không vấn đề gì nhưng cả nhà tôi loạn lên chỉ vì osin về quê ăn Tết.
Chuyện là vợ chồng tôi có thuê một bác giúp việc đã được hơn 1 năm. Bác cũng khá nhanh nhẹn và quan trọng là người quen của bạn tôi giới thiệu nên cũng yên tâm về độ thật thà.
Đến khoảng gần ngày 20 âm thì bác nói với tôi năm nay sẽ về quê làm ông Công ông Táo. Mà đâu, chính xác hơn thì phải nói là bác "thông báo" cho tôi vì tôi đâu có quyền được lựa chọn.
Vợ chồng tôi công việc đều khá bận nên vắng người giúp việc thì cũng căng. Thế nhưng nghĩ đến cảnh bác bảo năm ngoái không được về quê ngày này rồi, năm nay mà lại thế nữa thì còn gì là hàng xóm làng mạc.
Hơn nữa tôi cũng nghĩ nhiều gia đình không có osin họ vẫn thu xếp được đó thôi. Có 2 ngày làm gì mà vợ chồng không quán xuyến được.
Ảnh minh họa.
Trước yêu cầu của bác giúp việc, cuối cùng tôi đã cả nể, tặc lưỡi đồng ý vì nghĩ bụng mọi việc sẽ ổn thôi. Thực phẩm thì siêu thị cái gì cũng có, thậm chí các mặt hàng giờ mua online cũng rất tiện. Thế nhưng, sự thật lại vượt cả sự suy tính của tôi khi bác giúp việc mới về nhà được hơn một ngày mọi việc trong nhà đã rối như canh hẹ.
Công ty càng những ngày cuối năm càng bận nên cả tôi và chống đều không thể xin nghỉ. Hai đứa con chẳng biết phải làm sao, tôi đành đem chúng lên nhà ông bà ngoại gửi. Lu bu với công việc, hôm đầu tiên tối mịt tôi mới lên đón con, đi đường chúng còn ngủ gật. Hai vợ chồng thì nhìn nhau rồi làm tạm 2 hộp cơm cho xong bữa.
Nhưng đến hôm sau, câu chuyện còn trở nên dở khóc dở cười hơn. Ngày ông Công ông Táo về trời, vẫn như mọi năm tôi đến cơ quan làm việc như bình thường. Đến cuối giờ chiều, khi mẹ chồng gọi tôi mới tá hỏa khi nhớ ra giúp việc đã về quê ăn Tết, mâm cơm cúng vẫn chưa có ai chuẩn bị.
Tức tốc phóng về như bay, tôi ra ngoài chợ thì đa chỉ còn một hàng bán cá. Mà nhìn những chú cá đó, tôi còn chẳng hiểu chúng có đủ sức để "cõng" các ngài lên thiên đình hay không. Thôi thì biết phải làm sao, tôi tặc lưỡi chỉ đại 3 con trông có vẻ khá khẩm nhất.
Chồng tôi làm kế toán cho một công ty tư nhân nên những ngày cuối năm càng bận rộn vì việc quyết toán, thu chi, sổ sách. Một mình tôi "chiến đấu" với mâm cơm cúng đến tối muộn mới xong.
Thế nhưng, hai vợ chồng với con vừa ngồi vào mâm thì nhận được tin sét đánh. Bác giúp việc gọi điện thoại lên nói công việc ở quê phát sinh nhiều nên năm nay bác sẽ ăn Tết ở quê.
Mới 2 ngày thôi tôi đã thấy cả nhà náo loạn lên rồi, huống gì còn hơn chục ngày nữa mới hết Tết. Chẳng lẽ tôi sẽ hóa thành osin của chính mình trong chục ngày Tết đó sao?
Osin thì cũng đã về quê rồi, có không đồng ý cũng đâu có được. Tôi lại còn phải trực Tết do đặc thù công việc, làm sao có thể chấp nhận cảnh này.
Nghe nhiều người mách, tôi đăng lên mạng tìm người giúp việc mùa vụ cho 10 ngày Tết. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi mới dám quyết định bấm bụng đưa ra mức già 400 nghìn/ngày. Có 10 ngày thôi mà đã toi mất 4 triệu đồng tiền giúp việc chưa kể ăn uống. Tôi vừa đăng bài mà vừa như muốn khóc.
Thế nhưng bài đăng lên cả ngày chẳng thấy có ứng cử viên nào, chỉ thấy anh em bạn bè vào bình luận. Chị đồng nghiệp tôi có mối giới thiệu, nghe nói bác này cũng nhanh nhẹn biết việc nhưng chị cũng kể thêm, năm ngoái chị đã trả bác 700 nghìn/ngày.
700 nghìn/ngày tức là 7 triệu đồng cho 10 ngày Tết. Trời ơi tiền công tôi đi trực ở cơ quan còn chẳng được nổi từng đấy. Ngồi nhìn đống giấy tờ cơ quan rồi nghĩ lại việc cửa nhà, tôi nhận ra mình lâu nay đã để mọi việc mua bán, quán xuyến nhà cửa phó mặc cho cô giúp việc.
Việc còn chưa giải quyết xong, giúp việc thì chưa thấy đâu mà chị đồng nghiệp tôi đã "dọa" thêm. "Mất tiền thôi mà xong việc thì đã còn đỡ. Bao giờ em thấy giúp việc "lặn" luôn sau Tết thì mới biết thế nào là khổ. Liệu mà khéo léo nịnh bác không như vợ chồng chị năm trước thì khổ. Ra Tết nháo nhào cả tháng trời mới tìm được giúp việc".
Ngày xưa chẳng có giúp việc, mọi chuyện vẫn xong. Đúng là xã hội ngày càng phát triển, chúng ta đã ngày càng phụ thuộc vào osin quá rồi. Tết nhất đến nơi mà vợ chồng vẫn loạn cào cào, trăm sự cũng chỉ vì một chữ ... osin.