Khi kết hôn, tôi chỉ là một nữ công nhân trong khu công nghiệp với mức lương chưa đến 7 triệu. Chồng tôi là kỹ sư xây dựng, thu nhập khá hơn nhưng thường phải đi các công trình xa.
Cách đây 5 năm, vì thương tôi một mình chăm con, chồng vắng nhà, bố mẹ tôi đã đồng ý lên sống cùng tôi trong căn hộ chung cư nhỏ ở ngoại ô thành phố, vui vầy cùng con cháu.
Rồi chồng tôi mở được công ty riêng, thu nhập tăng lên, bố mẹ đều vui mừng và tự hào về con rể lắm. Nhưng ông trời thật bất công, khi tôi nghĩ mình đã đủ hạnh phúc thì anh bị người ta lừa gạt, ôm món nợ hợp đồng hơn 8 tỷ.
Vậy là tôi và mẹ đánh liều, bán căn nhà ở quê để giúp chồng tôi xoay xở. Tôi ôm bí mật giấu kín, nơm nớp lo sợ có ngày bố tôi phát hiện ra.
Bố mẹ chấp nhận lên sống cùng tôi để vui vầy bên con cháu. (Ảnh minh họa).
Gần đây bố tôi ốm nặng, sau một tuần cấp cứu thì ông tỉnh táo dần nhưng vẫn rất yếu. Trong cơn thập tử nhất sinh, ông liên tục khóc nhớ quê hương. Ông nhất quyết đòi về nhà cũ sống để có chết cũng chết trong ngôi nhà thời thơ ấu.
Tôi và mẹ bối rối nhìn nhau đầy khó xử, kiếm đủ cớ trì hoãn, nhờ cả bác sĩ thuyết phục việc ông không chịu nổi chặng đường xa hơn 200 km để về thăm quê. Nhưng bố tôi ngày càng khó chịu, ông nổi giận tới mức huyết áp tăng cao suýt nguy hiểm tính mạng.
Tôi không ngờ, mẹ tôi không giấu được chồng, trong một hôm ông phản ứng mạnh, bà sợ quá đã thú nhận tất cả mọi chuyện. Ông mắng tôi là con cái bất hiếu, gian trá và tuyên bố từ mặt vợ chồng tôi nếu không lấy lại được ngôi nhà cũ.
Chồng tôi giờ đang phục hồi kinh doanh, nhưng cũng nhiều khoản phải lo, hơn nữa nhà cũ đúng vào con đường được giải tỏa, đất đẹp nên chủ mới đã xây trường mầm non tư thục rất to.
Khi tôi quay về xem với mục đích muốn mua lại, họ đã hét một cái giá trên trời. Căn nhà gỗ với những kỷ niệm của bố mẹ và tôi năm xưa giờ đã không còn dấu tích. Bố tôi có trở về được cũng chẳng còn gì mà nhìn lại.
Ông đang rất giận chúng tôi, vợ chồng tôi đã phải quỳ xuống chân xin ông tha thứ nhưng vẫn không được. Chồng tôi cảm thấy xấu hổ và nhục nhã vì đã để bố mẹ vợ phải góp tiền trả nợ, nhưng chuyện đã lỡ rồi, trước đây mẹ tôi đã thuyết phục anh nhận tiền, giờ anh chỉ còn biết nỗ lực làm ăn để báo hiếu, chứ mảnh đất đâu thể lấy lại được nữa.
Tôi rất buồn và không biết làm cách nào để bố tha thứ. (Ảnh minh họa).
Tôi đang khổ sở quá, bố tôi giận nên không cho tôi chăm nom. Ngày xuất viện, ông yêu cầu bà thuê riêng một căn phòng trọ để sống, nhất quyết không trở về nhà tôi nữa. Phòng trọ làm sao đủ tiện nghi sinh hoạt? Ông bà già cả lại ở nơi phức tạp không an toàn thì sao phận làm con như tôi chịu nổi.
Tôi chỉ là một nữ công nhân thu nhập thấp, chồng thì loay hoay khởi nghiệp lại từ đầu, làm sao lo nổi mảnh đất đã tăng giá gấp 3-4 lần. Thế nhưng, dù tôi van xin thế nào, bố tôi cũng không xoay chuyển. Tôi biết phải làm sao đây mọi người?
Tôi cứ nghĩ mãi, nếu tôi không giữ bí mật tày trời ấy mà chủ động xin ý kiến ông khi gặp chuyện khó khăn, có khi nào ông vẫn giúp vợ chồng tôi mà không giận dữ như hiện tại?