Cho đến giờ tôi vẫn không thể quên được cái đêm mưa bão mịt mùng ấy, tôi đã rời khỏi nhà chồng trong sự nhục nhã ê chề thế nào.
Đêm đó, chồng tôi nhậu say về muộn, anh ta gây sự cãi nhau với vợ rồi tát tôi một cái ngã dúi dụi. Quá uất ức và phẫn nộ, tôi đã mắng chồng một câu: "Anh là đồ khốn nạn".
Chỉ vì câu nói đó, tôi bị mẹ chồng đuổi ra khỏi nhà ngay lúc giữa đêm. Cho dù bà biết thừa tôi chẳng có tiền trong tay cũng không có nơi để đi khi mà bố mẹ tôi ở quê xa.
Nhưng ông trời chẳng tuyệt đường của ai cả, tôi có sức khỏe và tuổi trẻ, tôi chẳng việc gì phải sợ hãi. Tôi mừng vì mình và chồng chưa có con, tôi có thể nhẹ tênh ra đi.
2 năm sau tôi mới tình cờ gặp lại mẹ chồng cũ. Bà dẫn đứa cháu nội đi siêu thị. Thấy tôi, bà khá bất ngờ nhưng lại chủ động mỉm cười chào hỏi: "Nhìn con có vẻ sống tốt. Được vậy bác cũng mừng, chứ ở với thằng con bác con khổ quá...".
Tôi không bao giờ tưởng tượng được khi gặp lại, mẹ chồng cũ sẽ nói với tôi những lời như thế. Lúc ấy tôi mới hoảng hốt nhận ra, mẹ chồng chưa bao giờ ghét tôi cả. Sau khi hỏi và được chính bà xác nhận, tôi mới tường tận một việc, đó là cái đêm ấy bà cố ý đuổi tôi đi.
Tôi lấy chồng cũ không phải vì tình yêu mà vì sự biết ơn thì đúng hơn. Trong lúc vô tình anh ấy đã cứu tôi khỏi cú va chạm từ một chiếc xe tải đi ngược chiều. Tôi biết ơn anh nên khi anh ấy theo đuổi mình, tôi đã đồng ý. Nhưng về chung sống rồi tôi mới biết anh ta là con người nát rượu, vũ phu.
Anh ta có một đứa con trai riêng từ trước, là kết quả của cuộc tình chơi bời, mẹ đứa bé bỏ con lại cho anh ta rồi đi lấy chồng.
Sống chung với anh ta chẳng khác gì địa ngục. Nhưng tôi không dám bỏ đi chỉ vì anh ta luôn mang ơn cứu mạng ra để ép buộc tôi. Được mẹ chồng đối xử tốt cũng chẳng thể khiến tôi vui vẻ hơn bao nhiêu. Không ngờ cuối cùng mẹ chồng cũ lại là người tự tay giải thoát cho tôi vì thấy tôi quá đáng thương.
Lúc ấy tôi mới hiểu tại sao bà không cho chúng tôi đăng ký kết hôn, bảo lúc nào có bầu mới đi đăng ký. Rồi chính bà lại lén bảo tôi uống thuốc tránh thai, đừng vội sinh con. Và bình thường bà luôn cư xử ôn hòa với tôi nhưng cái đêm đó lại khăng khăng đuổi tôi đi bằng được.
Hiểu ra mọi chuyện, tôi nghẹn ngào nói cảm ơn bà. Bà bảo bây giờ chồng cũ của tôi cứ đi miết tối ngày, chỉ có bà chăm đứa trẻ. Bà sẽ cố gắng nuôi nấng nó nên người để nối dõi tông đường.
Tôi nghĩ mà thấy thương bà quá, muốn qua lại đỡ đần bà và đứa bé nhưng lại sợ chồng cũ quay ra làm phiền mình. Tôi nên làm thế nào đây, khó xử thật sự mọi người ạ.