Bố mẹ tôi có 3 người con, tôi là con út. Tuổi thơ tôi không mấy êm đềm khi thường chứng kiến những trận cãi nhau, chì chiết của bố và mẹ.
Khi tôi lớn lên một chút, có lần tôi nghe bà nội nói: ‘Nếu không sinh mày chắc bố mẹ mày ly hôn rồi’.
Theo lời bà, bố mẹ tôi sinh được 2 con thì mâu thuẫn ngày càng nhiều. Họ định đưa nhau ra tòa thì mẹ có thai tôi nên họ cắn răng sống tiếp với nhau.
Bố tôi kinh doanh trong ngành xây dựng. Vốn là người giỏi giang, năng động, công ty của ông làm ăn ngày một phát đạt. Anh chị em tôi được bố mẹ lo ăn học, sống một cuộc sống đầy đủ.
Tôi ra đời chỉ ngăn bố mẹ tôi ly hôn, cuộc hôn nhân của họ không thể cải thiện. Họ vẫn tiếp tục mâu thuẫn, đến mức gần như ly thân.
Những năm sau này, công việc của bố tôi không còn thuận lợi như trước. Mặc dù vậy, khi ông nghỉ, giao công ty cho anh tôi quản lý thì tôi biết tài sản của gia đình cũng không hề nhỏ.
Từ ngày nghỉ việc, sức khỏe ông ngày càng yếu. Đó là hậu quả bao năm ông mải làm ăn, không chú ý đến ăn uống, luyện tập.
Nửa năm trước, dự cảm không lành, bố tôi bí mật lập di chúc. Tuy nhiên thông tin đã rò rỉ ra ngoài. Tôi nghe nói, tài sản của bố mẹ được chia làm 2. Trong phần tài sản của bố, ông để toàn bộ cho anh chị tôi, không có cái tên tôi trong đó.
Tôi vô cùng bất ngờ. Tôi cũng là con của ông tại sao ông lại đối xử với tôi như vậy? So với các anh chị, tôi cũng là người chăm chỉ học hành, làm việc, không phải dạng công tử chơi bời để ông phải lo lắng khi giao tài sản vào tay.
Tôi cảm nhận có những bất thường sau chuyện này. Tôi không dám hỏi bố vì những thông tin tôi biết ông chưa công khai và bản thân tôi từ bé cũng không gần gũi ông nhiều.
Tôi đem chuyện hỏi mẹ. Sau mấy ngày chần chừ, mẹ hẹn tôi ra ngoài nói chuyện.
Mẹ nói rằng, bố mẹ lấy nhau vì tình yêu nhưng khi về chung một nhà, hai vợ chồng không hòa hợp. Họ có với nhau 2 con, mâu thuẫn ngày càng lớn. Trong thời gian bố tôi mải mê làm ăn, vô tâm với gia đình thì mẹ tôi có người đàn ông khác.
Tôi là sản phẩm của mối tình ấy nhưng vì mẹ tôi thương các con nên không dám ly hôn để đến với tình mới.
Bố tôi không hay biết, vẫn tưởng cái thai trong bụng mẹ tôi là của ông. Họ thôi không ly hôn và tiếp tục sống với nhau. Nhưng cái kim giấu trong bọc đến ngày cũng lòi ra. Năm tôi 3 tuổi, bố phát hiện tôi không phải là con ông.
Ông giận giữ vô cùng nhưng mẹ tôi khóc, quỳ xuống xin ông tha thứ. Bà nói, bà không cần gì cho bà và tôi sau này nhưng xin ông đừng làm lớn chuyện để các con có cha có mẹ, không phải chịu cảnh phân tán.
Dù đau đớn, căm phẫn nhưng bố tôi vẫn chấp nhận. Họ sống với nhau cho đến giờ.
Nghe chuyện của mẹ, lòng tôi trĩu nặng. Tôi hiểu ra lý do tại sao từ bé đến lớn bố tôi ít gần gũi tôi. Tôi cũng hiểu về những trận đòn vô cớ khi ông say, vì bản di chúc kia…
Tôi không có quyền trách mẹ. Phụ nữ ai cũng có lúc yếu lòng. Phải sống hàng chục năm với người đàn ông mình không còn tình cảm cũng là một sự trả giá quá lớn với bà. Tôi cũng không trách bố. Là đàn ông, ít ai chịu đựng được chuyện người phụ nữ của mình qua mặt.
Hôm nay, những ngày cuối năm, tôi chia sẻ câu chuyện của mình - không mong một lời khuyên, chỉ là muốn giãi bày cho nhẹ lòng. Xin cảm ơn các độc giả đã lắng nghe.