Đọc bài viết “Vụ học sinh bị buộc dây treo lên cửa sổ: Phản ứng chưa công bằng với cô giáo” trên báo Dân trí, tôi rất đồng tình với những nhận định khách quan của TS Trần Thành Nam, Trường ĐH Giáo dục, ĐH Quốc gia Hà Nội:
Đáng lẽ chúng ta cần xem một bộ phim từ đầu đến cuối trước khi bình luận nhưng cộng đồng chỉ xem một bức ảnh chụp trong “bộ phim” (học trò bị cột và treo lên). Họ biểu lộ sự phản đối là chưa công bằng và chưa từ tâm với cô giáo cũng như với học sinh khác.
Vâng, nghề giáo là một trong những nghề chịu nhiều áp lực nhất. Điều này không chỉ tồn tại ở nước ta mà hầu hết giáo viên trên thế giới luôn phải đối diện với vô số áp lực từ chuyên môn giảng dạy đến công tác giáo dục đạo đức học sinh. Họ còn phải gánh áp lực từ kỳ vọng của phụ huynh và dư luận xã hội.
Khi đã xác định giáo dục là quốc sách hàng đầu, người thầy bị đặt trên vai một nhiệm vụ nặng nề đó là đào tạo con người vừa hồng vừa chuyên, đào tạo chủ nhân tương lai của đất nước. Kỳ vọng cao từ xã hội dường như khiến trách nhiệm của người thầy thêm phần nhọc nhằn hơn.
Bất kỳ một sai lầm nào của giáo viên, dù là nhỏ nhất cũng bị chỉ trích hết sức nặng nề. Nghe tin cô giáo phạt học sinh bằng roi, người ta dễ dàng quy chụp rằng đó là xúc phạm danh dự, xâm phạm thân thể người học. Đọc những lời “tố” giáo viên trên mạng, người ta lập tức nhảy vào “ném đá” dữ dội dù chẳng biết thực hư thế nào.
Và giờ thì khung hình một đứa trẻ bị cột dây treo bên cửa sổ vừa đưa lên mạng, người ta vội vàng gọi các cô là “ác mẫu”, cần phải kỷ luật thật nặng, nếu cần thì truy tố trách nhiệm trước pháp luật… Có bao nhiêu người đủ bình tĩnh để theo dõi câu chuyện từ đầu đến cuối?
Cháu bé bị cột dây và treo bên cửa sổ đúng là đáng thương và dễ khiến người người phẫn nộ hành động của cô giáo. Nhưng con trẻ bị khuyết tật và tăng động, thường xuyên nghịch phá, la hét, chạy nhảy, cắn bạn… Và cháu cũng là một trong “đàn con” đông đến vài chục cháu mà hai cô giáo phải chăm, phải dạy, phải dỗ!
Cô giáo không thể chỉ chăm chăm vào việc quản một cháu mà bỏ bê mấy chục cháu còn lại. Cô cũng chẳng thể giả lơ cậu bé đặc biệt kia, lỡ như có bạn học nào bị tổn thương từ chính những hành động trong không kiểm soát được của cậu bé ấy, liệu các cô có “yên” với những phụ huynh còn lại?
Nói thế để thấy rằng áp lực đối với giáo viên là có thật và áp lực đối với giáo viên mầm non càng khắc nghiệt hơn nhiều. Từ 7h sáng đón cháu đến 5h chiều trả cháu là một ngày vắt kiệt sức lao động của các cô. Đổi lại là một đồng lương còn khiêm tốn khiến họ phải quay cuồng với gánh nặng cơm, áo, gạo, tiền và bao lo toan trong cuộc sống thường nhật…
Trong điều kiện nguồn chi ngân sách cho giáo dục còn khó khăn, việc ưu đãi về lương thưởng còn hạn chế thì tôi nghĩ ít nhất người giáo viên nói chung và giáo viên mầm non nói riêng cần được cởi trói về áp lực công việc.
Muốn thế thì mỗi gia đình, mỗi phụ huynh trước hết phải giúp giáo viên yên tâm công tác với nghề bằng sợi dây kết nối của lòng tương kính, thái độ hòa nhã và sự hợp tác thân thiện.
Bên cạnh đó cần tạo ra một môi trường sư phạm cởi mở, dân chủ để mỗi người thầy có thể mạnh dạn bộc lộ những lo âu, căng thẳng mà mình đang gặp phải để tìm tiếng nói chung, tìm được sự sẻ chia áp lực từ tập thể, các cơ quan đoàn thể và các cấp lãnh đạo.
Xin đừng để giáo viên đơn độc trong vòng vây của áp lực… Đó cũng là một cách thể hiện sự tôn trọng của xã hội về nghề giáo!