Trước đây tôi nghĩ, những chuyện như mẹ chồng đành hanh, mẹ chồng ghê gớm chửi bới con dâu, khinh thường nhà con dâu là có thật nhưng chỉ ở mức độ bình thường. Thường là chị em vì bức xúc mà nói quá lên chứ làm gì có những chuyện như mẹ chồng nằm vật ra nhà ăn vạ, mẹ chồng hét lên với cả hàng xóm là con dâu đánh mình. Cũng làm gì có chuyện mẹ chồng không cho con dâu ăn, cấm con dâu dùng máy giặt, điều hòa. Ấy vậy mà giờ đây, tôi đã chứng kiến một câu chuyện có thật, đó chính là chuyện của tôi, chính tôi là nạn nhân. Và người hành xác tôi không ai khác chính là người mẹ chồng tôi vô cùng yêu quý khi lần đầu về ra mắt nhà anh.
Vì gia đình anh khá là giàu có, còn gia đình tôi chỉ bình thường, lại ở xa. Lấy được anh, với mẹ anh mà nói, tôi như ‘chuột sa chĩnh gạo’. Tôi cũng chẳng mấy khi để bụng mấy câu nói có ý khinh thường con dâu của mẹ. Vì suy cho cùng, mọi mâu thuẫn cũng chỉ làm người ta mệt mỏi hơn mà thôi.
Thế nhưng, cứ càng nhìn thì tôi càng cảm thấy cuộc sống bế tắc. Chồng tôi chưa từng bênh vực tôi một câu, thậm chí anh còn đứng về phía mẹ mình nói tôi, vì anh sĩ diện, anh sợ mất lòng mẹ, anh sợ mẹ anh buồn. Trong mắt anh chỉ có gia đình mình, còn vợ anh là người ngoài. Đúng, tôi chỉ là người ngoài vì nếu như chúng tôi có bỏ nhau, anh có thể lấy vợ mới. Còn bố mẹ anh đâu thể bỏ và đâu thể thay thế.
Có lúc mệt, ăn cơm xong không thể rửa bát, nói chồng rửa thì chồng lại càu nhàu. Rồi mẹ tôi lại bảo tôi lười biếng, thích sai chồng. (ảnh minh họa)
Từ ngày về làm dâu, mọi việc đổ lên đầu tôi. Đi làm về muộn nhưng mẹ chưa từng một lần nấu cơm cho vợ chồng tôi, cũng không bao giờ hỏi han xem tôi thích ăn gì để mẹ chuẩn bị, đi chợ. Tất cả mọi việc mẹ dồn lên đầu tôi. 7h30 tối mới về, mẹ cũng không nấu cơm cho vợ chồng tôi, cứ đợi con dâu đi chơi về chuẩn bị. Có hôm mệt vô cùng, tôi vẫn phải cố gắng nấu nướng.
Tôi kêu mệt thì mẹ bảo tôi lười. Tôi cố nấu xong cơm cho cả nhà, không ăn, lên giường nằm thì mẹ bảo tôi rách việc, hay là dỗi không ăn cơm này kia. Tôi không muốn ăn mẹ cũng nói tôi giả vờ, thật là lạ. Tại sao mẹ lại nghĩ như vậy trong khi mặt tôi tái xanh, tái mét.
Có lúc mệt, ăn cơm xong không thể rửa bát, nói chồng rửa thì chồng lại càu nhàu. Rồi mẹ tôi lại bảo tôi lười biếng, thích sai chồng. Mẹ chồng nghĩ tôi ỷ lại chồng, giả vờ mệt để được ngủ. Nhiều khi nghĩ mà tủi. Ở nhà, mình cũng là tiểu thư trong nhà, được mẹ chiều chuộng, yêu thương. Tại sao khi về nhà chồng, mình lại chịu nỗi khổ nhục như vậy. Con dâu cũng là người bình thường đâu phải thần thánh? Con dâu cũng có lúc mệt thật sự, cũng có lúc muốn được nghỉ ngơi, cũng có lúc chán ăn. Tại sao mẹ chồng cứ nghĩ con dâu bịa đặt mọi chuyện như vậy.
Lúc mang bầu, tôi nghén nặng, không ăn uống được. Mẹ chồng tôi bảo ‘con cứ làm như mẹ không mang bầu bao giờ ấy nhỉ? Mẹ đẻ mấy đứa mà có bao giờ nghén như con. Có khó chịu thì đừng nghĩ đến nó nữa, cứ chan bát canh rồi húp một nhát là xong, làm sao mà không ăn được, lại cứ nôn ra làm gì?’. Nghe mẹ nói tôi thấy không thể nào chịu được. Tại sao mẹ lại có tư tưởng như vậy. Mẹ không nghén thì sao hiểu được cảm giác của người nghén. Nghén nặng thì còn thiết tha gì ăn uống,người bã ra còn chẳng muốn làm gì. Bầu bí mà mẹ lại bảo tôi cố tình thế thì tôi cũng chịu, không còn lời nào nói với mẹ.
Có hôm mệt, tôi khong làm gì được, nằm từ sáng tới chiều, mẹ bảo tôi là làm nũng chồng, người ta mang bầu cũng thế thì có mà chết. Người ta mang bầu vẫn phải làm hùng hục, mà ngày trước thì có gì ăn nấy, có được tẩm bổ như bây giờ đâu. Động tí là mẹ lại ngày trước với bây giờ, tôi cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
Thời nay và thời trước khác nhau, mong mẹ đừng có thái độ khó chịu thế mới con dâu. Cuộc sống mà cứ như thế này thì thật sự, sớm muộn gì con cũng chuyển ra ngoài ở, con không thể sống chung nhà chồng, có người mẹ chồng lúc nào cũng khó chịu, soi mói con. Con mệt lắm rồi mẹ ơi!