Tôi năm nay 25 tuổi, công việc ổn định, có thể tự lo cho bản thân mình. Tôi là một người có cá tính mạnh, đặc biệt không muốn dựa dẫm vào ai. Tôi đã từng yêu và cũng đã từng đi quá giới hạn với mối tình đầu.
Tôi không được may mắn như nhiều người, đặc biệt trong chuyện tình cảm. Tôi luôn tôn trọng và dành tình cảm chân thành, nhưng có lẽ đó lại là điểm yếu làm tôi không thể thoát ra được.
Tôi rất đau khổ khi người mà tôi tin tưởng và yêu thương đã lừa dối mình. Lúc đó tôi không biết trách ai hay đổ lỗi cho ai, chỉ biết câm lặng chịu đau.
Thời gian trôi qua, tôi vẫn không thể trở lại bình thường được, ngày cười cười nói nói, đêm về lại khóc một mình. Tôi cứ gồng mình như vậy suốt hai năm. Thời gian này có nhiều người theo đuổi nhưng tôi không thể mở lòng, cho tới khi tôi gặp anh bây giờ.
Ở bên anh, tôi thấy bình yên, tôi có thể kể hết mọi việc đã trải qua cho anh nghe. Anh là một người lạnh lùng, chưa bao giờ dùng lời lẽ nhẹ nhàng khuyên nhủ tôi mà lúc nào cũng mắng như tát nước vào mặt. Nhưng tôi biết anh quan tâm tôi, anh rất tình cảm và thẳng thắn.
Tôi cũng không hiểu sao lại có thể chia sẻ mọi chuyện, có thể vui vẻ như thế bên anh. Có lẽ tôi thích anh. Tôi cũng biết anh chỉ đối xử với tôi như một người bạn, một đứa em, dù hiện tại anh vẫn độc thân.
Tôi chỉ biết giữ tình cảm của mình đơn phương vậy thôi, vì tôi nghĩ mình không xứng. Tôi cũng sợ lại đau một lần nữa. Tôi cứ giấu tình cảm của mình như vậy cho tới khi vì công việc anh phải rời Hà Nội về quê. Tôi băn khoăn không biết có nên thổ lộ tình cảm của mình cho anh biết không. Cuối cùng, tôi chọn im lặng và chúng tôi xa nhau.
Anh về quê nhưng vẫn thường xuyên liên lạc với tôi. Thỉnh thoảng, anh khuyên tôi nên mở lòng, nên yêu ai đó… Tôi chỉ cười cho qua. Tôi nói với anh: “Ba năm nữa nếu em chưa yêu ai và anh chưa yêu ai, em sẽ yêu anh được không”, đùa nhưng cũng là tôi muốn mở lòng mình. Anh cười đồng ý.
Một rồi hai, ba năm, chúng tôi vẫn giữ liên lạc thường xuyên mà không gặp nhau. Anh đã có người yêu. Cô ấy cũng biết tôi, đôi khi còn nói chuyện với tôi rất nhiều, đôi khi liệt tôi vào danh sách đen vì anh hay kể về tôi trước mặt cô ấy. Tôi biết mình ở đâu và không muốn làm họ rạn nứt. Tôi dần lẩn tránh anh và ít nói chuyện với anh hơn.
Tháng 6/2014, anh ra Hà Nội và gọi điện cho tôi. Chúng tôi gặp nhau. Lúc đó anh đã chia tay cô ấy. Tôi không nghĩ đó là cơ hội của mình, tôi luôn tạo ra khoảng cách để không gần anh, để không có những dao động như trước, dù anh vẫn chiếm một vị trí đặc biệt trong lòng tôi.
Thời gian đó trở đi, anh lên Hà Nội nhiều hơn, gặp tôi nhiều hơn. Chúng tôi đi ăn uống, đi chơi, xem phim và nói chuyện thoải mái với nhau. Có lẽ đây là thời điểm tôi thấy hạnh phúc nhất.
Tôi với anh gần nhau hơn lúc nào không biết. Tôi nhận thấy anh có tình cảm với tôi không phải theo tình cảm anh em nữa. Tôi muốn rõ ràng tình cảm của mình.
Tôi đã hỏi anh tình cảm của anh đối với tôi lúc này là như thế nào. Anh không phủ nhận cũng không khẳng định gì. Tôi không muốn làm anh khó xử nên không hỏi quá nhiều nữa, tôi chỉ nói tôi trân trọng thứ tình cảm này.
Anh rủ tôi về nhà anh chơi. Gia đình anh quý, thân thiện và quan tâm tôi. Tôi lúc này cũng không biết mình đang làm gì, đang hy vọng cái gì nữa, chỉ biết rằng trái tim tôi đang muốn tôi nghĩ tới anh. Và trái tim thì không thể làm gì miễn cưỡng. Tôi đã yêu anh lúc nào không hay.
Anh cũng muốn tôi đưa về nhà mình. Anh đã gặp ba mẹ tôi, mọi người trong gia đình tôi rất quý anh. Chúng tôi cứ như vậy mà tới với nhau, tôi là con gái nên thường suy nghĩ nhiều hơn và muốn có gì đó chắc chắn hơn.
Tuổi tôi hiện tại không phải là để yêu cho có người yêu nữa. Vì suy nghĩ đó mà tôi lại im lặng với anh. Anh thì ngược lại, chưa bao giờ từ chối tôi điều gì, cũng chưa hề bỏ mặc tôi dù chúng tôi ở xa nhau nhưng anh thường xuyên lên thăm tôi. Tôi bằng lòng với hạnh phúc đang có và muốn nắm giữ nó.
Cách đây một tháng, anh đi đám cưới bạn và gặp một cô gái kém anh 7 tuổi. Anh kể với tôi cô bé đó thích anh, nhắn tin, rủ uống nước và gần nhà anh… nhưng anh không có tình cảm, chỉ là nói chuyện xã giao thôi.
Tuần sau đó, anh không lên Hà Nội gặp tôi nữa vì bận. Hôm đó, 11 giờ 30 đêm, anh nhắn tin cho tôi bảo mới đi lang thang về vì ở nhà buồn.
Rồi tôi thấy bạn anh đăng lên Facebook của anh nói anh hôm nay đi xem phim với cô bé đó. Tôi thật sự rất buồn. Tôi hỏi, anh cũng không chối, anh nói chỉ là xã giao…
Tôi biết tính anh, anh không bao giờ đi với một người con gái theo tình huống như vậy. Chuyện này khiến tôi cảm thấy hoang mang. Tôi không nhắc tới chuyện đó thêm một lần nào nữa, tôi nghĩ để tự anh quyết định. Có lẽ người đó hợp với anh hơn tôi, lại gần nhà sẽ giúp anh ấy nhiều hơn trong cuộc sống. Tôi đã có ý định dần dần sẽ rời xa anh.
Thế nhưng cách đây một tuần tôi biết mình có thai. Tôi không sợ anh bỏ rơi tôi mà tôi sợ anh tới với tôi không vì tình cảm yêu đương mà là trách nhiệm.
Sau rất nhiều đắn đo, tôi đã nói với anh. Anh xin lỗi tôi. Tôi nói việc tôi làm, tôi biết và tôi có trách nhiệm với bản thân mình. Tôi không trách anh vì tôi tự nguyện.
Anh nói anh sẽ có trách nhiệm, tôi muốn như thế nào cứ nói với anh vì bây giờ anh không biết làm sao đối với tôi. Anh và tôi từng thân thiết, anh không muốn mất tôi. Anh nói cũng rất quý và rất thương cô bé kia.
Anh nói sẽ không bao giờ để tôi một mình, anh để tôi quyết định mọi chuyện anh sẽ làm theo. Tôi không muốn anh tới với tôi bằng nghĩa. Tôi cảm thấy hoang mang, tôi muốn đi đâu đó thật xa.
Tôi không muốn anh phải chịu trách nhiệm với tôi. Nhưng tôi phải làm sao, tôi còn gia đình còn ba mẹ, tôi phải nói gì với họ đây? Tôi không muốn vứt đi đứa bé, tôi không thể làm như vậy được.