Có nhiều người quan niệm, khi con cái đến tuổi trưởng thành, dựng vợ, gả chồng rồi vẫn phải giữ ở bên mình, sống chung trong một mái nhà, như thế mới thắt chặt tình cảm.
Và khi con cái xin ra ở riêng, họ cho đó là sự ích kỷ, không quan tâm đến bố mẹ, bức xúc cũng nảy sinh từ đó. Nhưng ngược lại, có rất nhiều cặp vợ chồng lớn tuổi ở TP bây giờ lại không muốn sống cùng con cái.
Đặc biệt là những người có thể độc lập về kinh tế, con cái cũng không phải nhờ sự trợ cấp của bố mẹ nữa. Khi đó, sau khi con lấy vợ, lấy chồng, họ lập tức cho ra ở riêng, giữ cho mình khoảng không gian riêng của hai vợ chồng già. Và trong cuộc sống độc lập ấy cũng có những cái hay riêng.
Ông bà Mai (quận Hai Bà Trưng) kể, lúc ông cho con vừa lấy vợ ra ở riêng, các con cứ nghĩ rằng ông bà giận dỗi gì, hay không vừa lòng với con dâu, nên không muốn sống cùng con cái.
Nhưng ông bảo, không có lý do nào hết, chỉ là bố mẹ còn khỏe, muốn ở riêng cho thoải mái, có thể chăm sóc nhau lúc tuổi già. Rồi mặc cho các con năn nỉ, người thì cho rằng bố mẹ già cả cần được chăm sóc chu đáo, người lại nghĩ bố mẹ cần chung sống với các con để còn răn dạy và làm gương cho các cháu..., ông bà vẫn nhất quyết sống riêng.
Giải thích cho điều này, ông bảo: “Già rồi ăn uống có đáng là bao. Hơn nữa bọn trẻ lại thuộc thế hệ khác nên chắc chắn trong quá trình sống chung sẽ nảy sinh mâu thuẫn trong cách nhìn, cách sống. Thôi cứ ở riêng ra cho tiện”.
Sự kiên quyết và giải thích có lý, có tình của ông bà, cuối cùng các con cũng hiểu rõ lý do của bố mẹ ở riêng và tuy còn một chút bận tâm lo lắng nhưng cũng đành chấp nhận.
Đây không phải là trường hợp duy nhất, hiện có rất nhiều cặp vợ chồng ở tuổi xế chiều, nhưng còn khỏe và độc lập về kinh tế, thích chỉ sống với nhau để tâm hồn thanh thản, hạnh phúc, vì tuổi già vẫn được chăm sóc cho nhau là điều mong mỏi của hầu hết họ.
Sau những vướng bận của cơm áo gạo tiền ngày trẻ, bây giờ họ được cùng nhau tập thể dục, đi chợ, chuẩn bị cơm nước, đọc báo, bàn chuyện thời sự...
Rồi mỗi buổi cuối tuần, đại gia đình con cháu lại về tụ tập ăn uống, quây quần bên mâm cơm ấm cúng. Bà cùng con gái, con dâu lên thực đơn và sửa soạn đồ ăn. Các cháu ríu rít kể chuyện đi học, còn ông hăng say bàn luận chính sự với con trai, con rể... Ấy cũng là hạnh phúc đáng ngưỡng mộ.
“Cho con cái ra ở riêng hết, để trở lại cái thời vợ chồng son cũng thú vị lắm chứ”, đó là tổng kết được những người ông, người bà rút ra. Nhưng ở riêng không có nghĩa là cắt đứt sợi dây liên kết.
Nhiều người cho biết, họ vẫn giúp các con việc trông cháu hay sẵn sàng giúp đỡ khi con cần. Nhưng chính cuộc sống riêng khiến họ tìm lại những niềm vui nho nhỏ mà trước đây vướng bận chưa thực hiện được.
Họ bắt đầu quay lại thời “vợ chồng son”, và mới thấy rằng đây là giai đoạn đẹp nhất trong đời sống vợ chồng vì được bên nhau hưởng thành quả cả đời phấn đấu và ngắm nhìn từng bước trưởng thành của con, cháu.
Không sống chung, không có mâu thuẫn, xích mích vì những chuyện thường ngày nên mẹ chồng con dâu cũng thấy như thương mến nhau hơn.
Nhiều người lớn tuổi khi chọn cách sống này giải thích: Mình có ở với các con, các con cũng đi làm cả ngày, các cháu đi học suốt ngày bận rộn.
Chúng nó cũng phải lo lắng quá nhiều cho tiểu gia đình của mình. Còn việc không có người lo lắng lúc trái gió trở trời, cuộc sống hiện đại bây giờ cũng không quá đáng sợ. Thuốc men, điều kiện vật chất đầy đủ cả. Điện thoại lại sẵn, lo gì điều đó.
Đây cũng chính là cách để họ thay đổi lối sống để làm cuộc hôn nhân những năm tháng cuối đời không trở nên nhàm chán. Ngoài việc tham gia các công việc xã hội ở phường, xóm, họ còn thu xếp đi du lịch để tận hưởng cuộc sống.
Tuy nhiên, để tránh khỏi cảm giác cô đơn, buồn tủi khi thiếu vắng con cháu, chính những người con, người cháu phải giữ gìn sợi dây kết nối hữu hiệu nhất.
Một người con tâm sự, lúc bố mẹ cho vợ chồng anh ra ở riêng, anh cũng có rất nhiều băn khoăn bởi sợ họ hàng người ngoài nhìn vào bảo anh không làm tròn trách nhiệm người con; sợ bố mẹ lúc ốm đau không có người đến kịp thời, rồi bao nhiêu nỗi lo lắng khác.
Nhưng chính bố mẹ là người giúp anh giải tỏa những lo lắng ấy. Bởi từ ngày các con ra ở riêng, ông bà đã tự “thiết lập” cuộc sống riêng cho bản thân, ông chăm đi chơi thể thao hơn, bà cũng tham gia các câu lạc bộ văn nghệ của phụ nữ ở phường. Bản thân anh chị cũng được thoải mới với cuộc sống riêng mình và giữ liên lạc với bố mẹ hàng ngày. Xa nhưng thương yêu là vậy.