Có lẽ không người phụ nữ nào bất hạnh như tôi. Sinh con hơn một năm, vậy mà chưa lần nào tôi đặt chân về nhà chồng. Nhiều người khi nghe chuyện thì nghĩ tôi là một nàng dâu lười biếng, chỉ muốn ở nhà bố mẹ đẻ để được cung phụng. Nhưng sự thật lại hoàn toàn khác.
Tôi đã kết hôn bất chấp sự ngăn cản của bố mẹ. Ông bà nói chồng tôi là một người ham chơi, không có tương lai. Khi ấy tôi đã bỏ ngoài tai tất cả. Để rồi cưới nhau được nửa năm, tôi đã phải bỏ về nhà mẹ đẻ đến hai lần vì chồng quá ham chơi và vô tâm với vợ.
Suốt thời gian bầu bí, ốm nghén, tôi chưa từng được chồng đưa đi khám thai một lần nào. Khi than thở thì bị mẹ chồng phản ứng mạnh mẽ. Bà nói phụ nữ trên đời này ai cũng trải qua thời điểm đó. Chỉ có tôi là mắc bệnh tiểu thư, muốn chồng và nhà chồng phải chiều chuộng mình vô điều kiện.
Chính vì những điều đó nên ngay sau khi sinh con, tôi đã xin về nhà bố mẹ đẻ bằng mọi giá. Lúc đầu chồng tôi không đồng ý. Nhưng sau đó, biết mình sẽ được tự do khi không có vợ, anh vui vẻ thuyết phục bố mẹ.
Thời gian đầu, chồng thường xuyên về thăm mẹ con tôi. Cho đến nửa năm trước, nghe bố vợ than phiền vì thấy mình quá lông bông, chồng tôi liền nổi nóng. Hai người đã cãi nhau ngay trong bữa cơm. Và kể từ lần ấy, chồng tôi tuyên bố sẽ không đặt chân về nhà bố mẹ vợ nữa.
Thấy tình hình xấu đi, tôi dự định sẽ thu xếp để về nhà chồng. Nhưng con tôi ốm liên miên, tháng nào cháu cũng phải đi bệnh viện. Những lần ấy, chồng tôi đều không đến thăm con vì ngại chạm mặt bố mẹ vợ. Nếu về nhà trong tình trạng như vậy, tôi sẽ phải một mình xoay xở. Chính vì thế, tôi cứ lần lữa mãi không về.
Đợt này, tôi quyết tâm về nhà chồng sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng. Dù sao con tôi cũng đã một tuổi. Nếu tiếp tục xa chồng, tôi e rằng tình cảm của chúng tôi sẽ ngày càng rạn nứt. Chiều qua khi mẹ con tôi về nhà, chồng đã đứng ở cửa đợi sẵn.
Tôi cứ nghĩ lúc ấy, anh sẽ vui vẻ và hạnh phúc vì thấy con và bế con trên tay. Nhưng không phải vậy, chồng tôi nhìn con rồi cười khẩy: "Tưởng bố mẹ em chăm cháu tốt thế nào, nhìn gầy như que tăm thế này mà cũng cố giữ".
Nghe chồng nói, tôi thấy phẫn nộ vô cùng. Đáng lẽ anh phải biết ơn vì một năm qua đã được ngủ ngon thay vì ngập ngụa với bỉm sữa.
Nghĩ vậy, tôi liền bế con lên xe taxi rồi trở về nhà bố mẹ đẻ ngay lập tức. Bố mẹ tôi ủng hộ con gái. Nhưng chồng tôi lại tiếp tục gây sóng gió. Anh bắt tôi lựa chọn, một là trở về, hai là ly hôn. Nhớ lại những ngày tháng trước đây, tôi ngao ngán quá. Chẳng lẽ lại nhân cơ hội này ly hôn với chồng và làm lại cuộc đời sao?
(Xin giấu tên)