Cách đây 15 năm, mẹ bỏ rơi em đúng theo cái cách tồi tệ nhất. Mẹ đưa em đi học nhưng không đón em về. Em đã chờ mẹ đến 8h tối ở cổng trường. Bố thì đi công tác xa nhà.
Tối hôm ấy, bác bảo vệ phải đưa em về trên chiếc xe đạp lọc cọc của bác. Nhìn thấy bà nội, em khóc như mưa vì sợ hãi.
Bà và chú đưa em về nhà, không thấy mẹ đâu. Đến lúc liên lạc được, bố em vội vã trở về. Ngày hôm sau em và bố mới đọc được bức thư mẹ để lại.
Mẹ chạy theo mối tình đầu của bà. Bà ta xin bố và em tha thứ, để bà ta được sống vì bản thân một lần. Em nhớ là em đã khóc rất nhiều vì mẹ không cần em. Mẹ sẵn sàng để em bơ vơ trên đường chỉ vì hạnh phúc riêng.
Không kìm được em đã khóc trôi cả phấn son. (Ảnh minh họa)
Bố đã mang theo nỗi đau bị vợ cắm sừng, cùng em sống trong bình luận ác ý của hàng xóm láng giềng nhiều năm. Đến khi em đi học đại học, ông chỉ có một mình lủi thủi. Dù em động viên nhiều, ông vẫn không chịu tái hôn.
Ngày em lấy chồng, bố em vui lắm nhưng tâm trạng lại có vẻ lo lắng điều gì đó. Em không ngờ, trước giờ rước dâu, bố dẫn mẹ vào phòng riêng gặp em. Bà ta khóc lóc như mưa, mái tóc đã bạc dù chỉ 50 tuổi mà trông như 60.
Nghe bà ta kể lể là tình cũ bỏ rơi nhanh chóng khi cuỗm được số tiền bà ấy mang theo để làm ăn. Vì nhục nhã bà ấy sống cô đơn một mình, đi làm giúp việc bao nhiêu năm nay mà không dám về gặp bố con em.
Em tức giận đến đỏ gay cả mặt. Em nhìn khuôn mặt chịu đựng và khổ tâm của bố. Không kìm được em đã khóc trôi cả phấn son. Đến lúc nhà trai đến, bà ta vẫn lạy lục van xin được cùng em làm lễ bái gia tiên trước khi lên xe hoa.
Em nhất quyết từ chối. Bố giận em, bảo em không biết thương mẹ. Nhưng mà, em thương sao nổi khi bà ta từng bỏ rơi em khi em mới 12 tuổi?
Em nơm nớp suốt buổi lễ vì sợ bà ta trơ trẽn xuất hiện trước mặt nhà trai. (Ảnh minh họa)
Chồng em không hiểu nguyên nhân, thấy mặt em tèm nhem, trang điểm vội vàng. Anh còn tường em ngủ quên không kịp trang điểm nên trêu em mãi. Đám cưới trong mơ em kỳ công chuẩn bị bỗng trở thành vội vàng, cuống cuồng vì sự xuất hiện của người đàn bà đáng ghét ấy.
Em nơm nớp suốt buổi lễ vì sợ bà ta trơ trẽn xuất hiện trước mặt nhà trai khiến tâm trạng không yên, làm gì cũng hỏng trước hỏng sau. Kể cả việc cầm ly rượu mời bố mẹ chồng cũng run rẩy đổ ra ngoài.
Lên xe rồi em mới thở phào nhẹ nhõm. Quay lại em nhìn mãi bàn tay bố đừng ngoài cửa vẫy vẫy chào em. Em biết ông đang khóc. Em cũng khóc nức nở trên vai chồng vì quá nhiều cảm xúc lẫn lộn.
Hôm qua bố lại nhắn tin là em lấy chồng rồi, ông muốn cho mẹ em về ở cùng. Hai ông bà có nhau lúc tuổi già, hơn nữa ông tin là bà ấy biết lỗi rồi. Em thực sự không muốn, không tin và lo cho bố bị lừa.
Bản thân em cũng không muốn gọi bà ta là mẹ. Nếu bà ta một lần nữa phản bội, chắc bố em không vực dậy nổi. Em phải làm sao bây giờ? Mong mọi người cho em lời khuyên ạ.