Mùng 5 đưa vợ quê chúc Tết ngoại, con rể choáng ngợp vì màn chào đón không tưởng

Còn Đông, nhìn những gì nhà vợ đối xử với mình và những gì nhà mình đối đãi với vợ anh thấy lòng nặng trĩu.

Mùng 5 đưa vợ quê chúc Tết ngoại, con rể choáng ngợp vì màn chào đón không tưởng

Đúng là các cụ nói chẳng sai, những ngày lễ Tết thế này Xuân mới thấy thấm thía nỗi khổ của việc lấy chồng xa.

Thực ra nhà ngoại cô cũng chỉ cách nhà chồng chưa đến 50 km nhưng năm nào cũng vậy cứ phải hóa vàng xong xuôi nhà nội Xuân mới được về quê chúc Tết bố mẹ. Mà đã gọi là hóa vàng thì đã hết Tết, cô thấy có về chúc Tết bố mẹ đẻ thế này cũng chả còn ý nghĩa gì nữa.

Năm nay cũng không khác gì mọi năm, Xuân vẫn phải tất bật với dọn dẹp, bếp núc. Nhà chồng cô có thêm ông bà nội sống cùng nên mọi thứ càng phức tạp hơn. Tết không phải là những ngày nghỉ ngơi nữa mà là chuỗi thời gian khiến Xuân kiệt sức nhất.

Sau khi hóa vàng xong, Xuân dọn dẹp cũng đã gần 2 giờ chiều. Cũng may mà Đông - chồng Xuân không ham hố rượu chè nên cô cũng được an ủi phần nào mấy dịp lễ Tết phải ăn uống nhiều thế này. Vợ chồng Xuân tranh thủ về ngoại không lại tối.

Ảnh minh họa
Ảnh minh họa.

Vừa về đến cổng làng mà Xuân đã trực trào nước mắt. Mẹ cô tươi cười rạng rỡ ra tận đầu ngõ đón con gái. Bố Xuân chạy vội ra bế cháu, hỏi han con rể đi đường có mệt không. Đúng là về đến nhà mình - nơi thân thuộc, Xuân mới thấy không khí thật khác.

"Các con đi rửa mặt mũi chân tay rồi vào ăn cơm, mẹ hâm nóng thức ăn cả rồi", mẹ Xuân nói với Đông. Anh nhanh nhẹn ra bê mâm từ dưới bếp lên thì bị anh vợ ngăn lại: "Cô chú đi đường xa mệt rồi, cứ để anh chị làm cho". Mấy đứa trẻ lâu ngày mới được gặp nhau chạy ríu rít nô nghịch quanh sân.

Mọi người cùng nhau quây quần bên mâm cơm sum họp gia đình. Cho tới tận đến sát giờ đi ngủ, câu chuyện của những người đi xa mới về vẫn còn chưa dứt. Đột nhiên, Đông thấy lòng nặng trĩu, chính bản thân anh cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa cái Tết ở hai nơi.

Có lẽ lạ nhà mà Đông khó ngủ. Cũng phải thôi, cả năm anh mới cho vợ con về thăm ngoại được vài lần ít ỏi. Đông nghĩ lại từng khoảnh khắc, từ khi mới bước chân vào làm rể nhà Xuân cho đến bây giờ, anh vẫn chưa phải làm gì to tát.

Như hôm nay, ngay cả đến cái mâm cơm mọi người cũng không để cho Đông bê. Mà không riêng gì anh, Xuân cũng được "đối đãi" như vậy. Nhớ lại cái lúc chị dâu nhất quyết gạt tay Xuân ra rồi phăng phăng bê bát đi rửa, miệng vẫn còn liên hồi dặn các con: "Cẩn thận không ngã em" rồi nở nụ cười hiền hòa là Đông biết mọi người dành tình cảm thế nào cho gia đình anh.

Đông quay sang vuốt tóc vợ, cô vẫn ngủ say. Hình như lâu lắm rồi Đông mới thấy Xuân ngủ ngon mà nét mặt không chút ưu phiền như thế.

Anh bắt đầu nhớ lại hình ảnh lúc nào cũng tất bật của cô ở nhà mình, nó khác nhau một trời, một vực. Ở nhà Đông thì gần như Xuân phải đảm nhận 1 loạt những trọng trách: Làm vợ, làm mẹ, làm con dâu, thậm chí là làm ô sin, nhưng ở đây thì cô được làm một người con, người em đúng nghĩa.

Còn Đông, nhìn những gì nhà vợ đối xử với mình và những gì nhà mình đối đãi với vợ anh thấy lòng nặng trĩu. Hình như suốt thời gian qua Đông cũng có chút vô tâm, không để ý đến tâm tư tình cảm của vợ.

Mới 7 giờ sáng, Xuân lại hớt hải sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị về. Nhà đẻ chẳng xa xôi gì mà mỗi lần cô về cũng chỉ ở lại chút thời gian ngắn ngủi như thế đấy.

"Ở lại đi em, chiều tối mai nhà mình về cũng chưa muộn mà", Đông nắm lấy tay Xuân đang kéo khóa chiếc ba lô. Cô ngạc nhiên nhìn chồng, anh lại khẳng định với vợ lần nữa: "Anh gọi điện cho bố mẹ rồi, em đừng lo. Lâu lâu mới về chơi mà em".

Xuân quay đi, khóe mắt rưng rưng, đúng là cuộc đời người phụ nữ có khó khăn, vất vả mấy cũng chịu được, chỉ cần có được một người chồng hiểu và biết chia sẻ, thế là đủ rồi.

Theo Giadinh.net.vn

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ