Thùy xinh xắn, con nhà có điều kiện, du học từ nước ngoài về nên tiêu gì cũng thoáng tay. Cô cũng thích dùng hàng hiệu. Đồ ăn trong nhà toàn hoa quả, thực phẩm nhập khẩu, hàng oganic để đảm bảo an toàn.
Gặp Khánh, chàng trai hiền lành và có vẻ là con nhà bình dân nhưng gia giáo. Cô rất thích anh, cầm cưa mãi mới khiến anh chú ý đến cô.
Yêu nhau 2 năm, anh bảo sẽ dẫn cô về ra mắt gia đình rồi bàn chuyện cưới xin. Thùy thủ thỉ dò la tin tức, nghĩ cách lấy lòng mẹ chồng tương lai. Khánh tỏ ra bí mật, chỉ nói đúng một câu: "Mẹ anh cực kỳ thích tiền". Thùy ngẩn người, mẹ thích tiền bạc mà sao có người con trai giản dị, thờ ơ với vật chất như anh?
Nghe chỉ điểm rồi, Thùy không ngại ngần gọi cửa hàng quen xếp cho giỏ quà đắt đỏ nhất. Nho sữa Nhật, Cherry size to, socola Bỉ, thêm vào chai rượu ngoại xịn đét dành riêng cho bố chồng. Đến chiếc giỏ đựng cũng cầu kỳ và tinh tế. Kiểu này, mẹ chồng sành điệu đến mấy cũng phải ưng ý với cô thôi.
Đến nhà Khánh, Thùy đầy tự tin, tươi cười chào hỏi và đưa giỏ quà đặt lên bàn. Nhà đúng là rất sạch sẽ, tươm tất, nhưng đồ đạc đơn sơ, giản dị quá so với nhà cô. Hơn nữa, mẹ chồng chỉ mặc bộ đồ ở nhà nhìn cũng hơi cũ. Nhìn thấy mấy thứ đắt tiền, bà không cười mà lại thoáng cau mày.
Cô hơi chột dạ, chả nhẽ quà thế này mà bà vẫn chê? Đúng là người thích tiền bạc có khác. Trông bà có vẻ keo kiệt thế kia? Lẽ ra cô phải chuẩn bị quà cáp hoành tráng hơn. Đúng là lòng người khó đoán.
Tới bữa cơm, Thùy càng ngạc nhiên tột độ. Nhà có khách mà chỉ dăm ba món đơn giản, thịt ba chỉ luộc chấm mắm nêm, canh cua, cà muối, cá sốt cà chua. Được cái hương vị mẹ Khánh nấu rất thơm ngon. Hoa quả tráng miệng cũng chỉ có đu đủ, hồng xiêm chín ngọt. Tuyệt nhiên không ai nhìn đến mấy loại hoa quả ngoại thơm ngon cô mang đến.
Ăn cơm xong, bà gọi Thùy vào gặp riêng. Cô bối rối nhìn Khánh, không biết mình làm gì phật ý mẹ chồng. Anh nháy mắt cười, bảo cô cứ đi đi, rồi sẽ hiểu.
Ảnh minh họa.
Mẹ Khánh nhẹ nhàng cầm tay cô, vô vỗ mấy cái rồi nói thẳng: "Khánh bảo bác thích tiền đúng không? Nó hay trêu bác như thế. Nhưng chắc cháu hiểu sai rồi. Muốn biết bác yêu tiền thế nào, về làm dâu sẽ hiểu. Cháu mua quà đến chơi phải gần chục triệu. Bằng tiền ăn gia đình bác cả tháng đấy. Lần sau tiết kiệm nhé".
Đến lúc cưới rồi cô mới biết. Hóa ra mẹ chồng yêu tiền hơn tất cả mọi thứ thật. Bà tiết kiệm trong chi tiêu, không hoang phí cọng rau nào. Hai ông bà lương hưu hơn 20 triệu. Có điều, bà thích cuộc sống giản dị.
Đồ ăn thức uống họ hàng ở quê gửi lên. Vừa ngon vừa rẻ. Nhưng hàng tháng bà đều ra chùa nấu cơm từ thiện cho bệnh viện K. Bà còn nhận bảo trợ cho một đứa trẻ mồ côi ở cùng xóm. Mỗi tháng cho thằng bé 2 triệu tiền ăn học. Gặp người già cả bán rong, mẹ chồng thường mua đồ ủng hộ.
Những đồ của Thùy chán không dùng, bà đều bắt cô gấp cẩn thận đem cho họ hàng làm công sở ở quê. Thùy làm dâu cũng học được thói quen tốt của mẹ chồng. Cô bớt tiêu tiền hoang phí, sống giản dị hơn. Cuối tuần cô theo chân bà đi làm từ thiện. Vợ chồng cô biếu đồng nào bà nhận ngay, lập sổ tiết kiệm để dành cho thằng đích tôn.
Nghĩ lại suy nghĩ ban đầu của mình. Cô xấu hổ quá! Mẹ chồng nàng dâu giờ hiểu nhau nên gia đình luôn ngập tràn tiếng cười.