Tôi năm nay 49 tuổi, sinh ra trong một gia đình thuần nông. Bố mẹ tôi sinh được 5 người con, một trai và 4 gái, tôi là con út trong nhà. Tôi đã xây dựng gia đình được hơn 30 năm rồi, ngày lấy chồng tôi vừa tròn 17 tuổi, còn chồng tôi hơn tôi 2 tuổi.
Ngày ấy, tôi với anh quen nhau qua chị gái nuôi của tôi giới thiệu, nghe chị nói gia đình anh khá giả hơn gia đình tôi, mặc dù cũng làm ruộng nhưng bên quê anh không vất vả như quê tôi, nhìn bạn bè mình lấy chồng nhiều rồi tôi cũng sốt ruột nên anh vừa ngỏ lời, tôi liền gật đầu luôn không do dự và cũng không tìm hiểu kĩ càng.
Nhưng sự thật không như tôi nghĩ, đến ngày theo anh về làm vợ tôi mới phát hiện ra nhà anh rất nghèo. Bố mẹ chồng tôi sinh được 7 người con, 5 trai và 2 gái, anh là con thứ 5 trong gia đình.
Lấy anh tôi khổ cực trăm bề, mấy năm đầu thường xuyên chỉ ăn ngô, ăn sắn. Lúc tôi sinh cháu đầu lòng được hơn 1 tháng thì mẹ chồng tôi cho hai vợ chồng ra ở riêng trong một căn nhà lá rộng khoảng 5m2.
Vì quá chật chội nên vợ chồng tôi phải cơi nới thành ba gian nhà lá để ở tạm. Đến năm 1995 vợ chồng tôi cũng chắt chiu, vay mượn thêm để cố làm được 4 gian nhà cấp 4.
Trong lúc làm nhà thì bố chồng tôi mất, trước đó, ông có tuyên bố là bác cả đã có nhà đất của các cụ để lại rồi nên mảnh vườn 5 sào còn lại chia đều cho người con trai còn lại (trong đó có chồng tôi), còn chú út thì cho ra ở riêng mảnh đất 200m2.
Nhưng nói là vậy, mọi thứ chưa dứt khoát, nên khi chia 5 sào ruộng, chú út tôi cũng đòi thêm phần trong đó.
Vợ chồng tôi thì cũng đồng ý chia làm 4 phần cho cả chú út, nhưng vợ chồng bác trai thứ hai không đồng ý dẫn đến cãi cọ nhau rồi xảy ra xô xát, từ đó tình cảm anh em trong gia đình bắt đầu rạn nứt.
Hai bác ấy là người ăn ở không có trước, có sau lại còn thường xuyên bắt trộm gà của vợ chồng tôi rồi gửi cho em dâu út mang đi bán.
Tôi phát hiện ra hỏi thì em dâu đã nhận và trả lại tôi số tiền mà em ấy đã bán được. Trong khi đó thì vợ chồng hai bác ấy nhất quyết không nhận mà đổ thừa cho em dâu út. Cứ thấy vợ chồng tôi định làm ăn với ai là chị dâu thứ hai lại nhảy vào giữa chen ngang, đặt điều nói xấu để phá.
Nhiều khi tôi băn khoăn tự hỏi không hiểu vì lý do gì mà hai bác ấy luôn ganh ghét với vợ chồng tôi, phải chăng vì các con của tôi ngoan hơn các con của bác ấy, tôi đã có cháu nội cháu ngoại đề huề còn bác ấy thì con cái chưa ai lập được gia đình?
Suy đi nghĩ lại thì vợ chồng tôi chẳng có gì khác hơn để các bác ấy đối xử với vợ chồng tôi như vậy.
Nhiều lúc bác gái còn dựng chuyện này nọ, đâm bị thóc, chọc bị gạo để vợ chồng tôi cãi nhau, nhưng cũng may là chồng tôi vẫn luôn hiểu và tin tưởng vợ.
Lại nhắc đến chồng tôi, đã không thể gồng gánh gia đình, nhưng anh lại có thói xấu là uống rượu, ngày đủ ba bữa, nên nhiều khi tôi cũng cảm thấy chán nản. Nhưng vẫn còn may là chồng tôi luôn hiểu và yêu thương vợ con, những lúc anh ấy say rượu thì tôi chỉ còn cách lựa để nhà cửa yên ấm.
Bù lại các con của tôi rất ngoan, thấy mẹ hay buồn phiền về mấy chuyện này nên luôn động viên, mua quà cho mẹ và sắm đồ đạc trong nhà. Từ cái quần, cái áo, cho đến đôi dép tôi đi các cháu đều mua cho. Nhiều khi tôi bảo với các cháu nếu không vì con, vì gia đình chắc mẹ không thể chịu đựng nổi mà bỏ nhà đi mất.
Tôi không biết phải làm gì để anh chị chồng tôi bớt đặt điều nói xấu tôi đây, thực sự nhiều khi tôi cảm thấy rất ấm ức mà vẫn phải cố gắng chịu đựng.