Mẫu tử chia lìa
Cụ bà Gerda Cole, 98 tuổi, biết rất ít về đứa con gái đầu lòng của mình, ngoài cái tên mà bà đặt khi mới sinh. Bà thậm chí không chắc liệu “Sonya” có còn trên cõi đời hay không.
Năm 1942, khi mới 18 tuổi, Cole đã quặn thắt lòng khi giao đứa con gái mới sinh cho một cặp vợ chồng người Đức sống ở Anh làm con nuôi. Lúc đó, Cole vừa trốn thoát khỏi nước Áo đang bị chiếm đóng bởi Đức Quốc xã, sống như một người Do Thái tị nạn ở Anh.
Thời điểm này bà đang trong tình trạng hôn nhân đổ vỡ, không thể tự mình chăm sóc đứa con vừa mới sinh. Là một người tị nạn trẻ tuổi, Cole không có tiền, không có việc làm ở một đất nước xa lạ. Bà nghĩ mình không đủ khả năng để mang lại cho con gái cuộc sống mà nó xứng đáng được hưởng.
Cole nói từ Viện dưỡng lão ở Toronto, Canada, nơi bà đến ở từ năm 1990: “Thật khó khăn khi đi đến quyết định này. Nhưng lúc đó, tôi nghĩ đây là một giải pháp tốt nhất cho đứa con của mình”.
Trong suốt nhiều năm, bà đã không ít lần tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với Sonya, nhưng điều kiện ràng buộc của việc cho, nhận con nuôi, khiến bà sẽ không thể tiếp xúc với con mình. Ngoài ra, bà cũng sợ gây xáo trộn cuộc sống hiện tại của Sonya. Bà nghĩ, có thể nó cũng không muốn nhìn nhận người mẹ đã bỏ rơi mình.
Nhưng sau tám thập niên, bà mới biết suy nghĩ của mình không đúng. Vào dịp sinh nhật lần thứ 98 của Cole, con gái của bà, Sonya Grist, 79 tuổi, đã từ Anh đến Toronto để gặp bà, sau khi biết bà còn sống.
Đi tìm nguồn cội
Hai mẹ con sum họp sau 80 năm. |
Một năm trước đây, Stephen Grist, con trai của Sonya Grist, tìm cách xác minh nguồn gốc Áo của mình để đảm bảo quyền công dân châu Âu, khi ông đang cân nhắc rời khỏi nước Anh. Nhưng điều này đã thay đổi, khi ông biết thêm về dòng dõi của mình.
Grist, 55 tuổi, đã tìm kiếm các trang phả hệ khác nhau để tổng hợp thông tin về họ hàng bên ngoại của mình.
Vào khoảng thời gian mẹ ông được sinh ra, nước Anh chỉ chấp nhận một số lượng hạn chế người tị nạn Do Thái. Bà ngoại của ông nhập cảnh vào đất nước này năm 1939, nhờ nỗ lực giải cứu mang tên Kindertransport, đưa phần lớn trẻ vị thành niên Do Thái từ các vùng lãnh thổ bị Đức sáp nhập - bao gồm cả Áo - đến Anh và các quốc gia khác sẵn sàng chấp nhận họ.
Ông biết tên ông bà ngoại, được ghi trên giấy khai sinh của người mẹ, cùng với ngày sinh gần đúng của họ. Với thông tin hạn chế đó, ông có thể ghép lại một số chi tiết về cuộc sống của họ - bao gồm cả việc bà Cole, đã kết hôn năm lần.
Còn ông ngoại của ông, Hans Kessler, vẫn ở Anh cho đến khi qua đời vào năm 2001. Một thứ mà ông không thể tìm thấy là giấy chứng tử của Cole, tài liệu cần thiết để đưa vào hồ sơ gửi đến Đại sứ quán Áo.
Sau cùng, Grist tìm thấy một người trên Facebook, mà ông tin rằng là con riêng của Cole từ cuộc hôn nhân thứ ba của bà. Và ông đã đúng.
Liên hệ với người này, ông tự giới thiệu, cho biết mình đang cần một bản sao giấy chứng tử của Cole. Và ông thực sự sốc khi người này trả lời: “Ông sẽ không tìm thấy giấy chứng tử của bà ấy, bởi vì bà vẫn còn sống”.
Nước mắt đoàn viên
Stephen Grist biết ông cần phải nói sự thật với mẹ mình, nhưng ông đợi thời điểm thích hợp khoảng hai tuần sau đó. “Phản ứng đầu tiên của tôi là muốn đến gặp bà ấy ngay”, Sonya Grist, người lớn lên ở Anh, từng là hướng dẫn viên du lịch, trở thành góa phụ năm 2004, cho biết.
Về phần Cole, khi người con cho biết tin này, bà có chút e ngại về việc kết nối với con gái. Nó gợi lên một chương đau buồn mà bà đã chôn giấu từ nhiều thập niên trước.
Gia đình Grist cũng hiểu điều này. Stephen Grist nói: “Đó là một thông tin gây sốc. Phải mất một thời gian để bà ngoại bình tâm”.
Thế rồi, chẳng bao lâu sau, niềm mong mỏi gặp con gái của bà Cole đã trở nên mạnh mẽ hơn. “Tôi đã mắc nhiều sai lầm, vậy mà nó đã đi tìm tôi và muốn gặp tôi”, Cole nói.
Họ đã đồng ý về một cuộc hội ngộ trực tiếp vào tháng 5/2022, vì mọi người có thể kỷ niệm sinh nhật lần thứ 98 của Cole, trùng với Ngày của Mẹ.
Vào ngày 6/5, Sonya Grist - người có ba con và bảy cháu - đã bay từ London đến Toronto với con trai của bà. Hôm sau, họ đến gặp Cole tại Viện dưỡng lão Revera Kennedy Lodge. Nhân viên ở đây đã tổ chức cuộc đoàn tụ của hai mẹ con thật cảm động.
Khi Sonya Grist bước vào phòng, bà cảm thấy toàn thân run rẩy. Nhưng khi bà ôm mẹ lần đầu tiên, “ngay lập tức có một sự kết nối thiêng liêng. Tôi trong trạng thái ngất ngây”.
Cảm giác đó cũng là của Cole. “Đó là một phần máu thịt của tôi”, bà nói giữa những giọt nước mắt, “Gặp lại con gái, chắc chắn là điều tuyệt vời nhất đối với tôi”.
Họ đã dành cả ngày để hỏi nhau những câu hỏi dường như bất tận.
Stephen Grist cho biết: “Bà tôi là một người phi thường”. Thực tế, bà đã có ba bằng đại học sau khi chuyển từ Anh đến Canada vào năm 1965 cùng với người chồng thứ ba.
Bà làm kế toán và duy trì công việc bán thời gian tại Burger King để kiếm thêm tiền đi du lịch - niềm đam mê lớn nhất của bà. Hai mẹ con phát hiện họ có nhiều điểm tương đồng, trong đó có sở thích du lịch và học ngôn ngữ mới.
Cả hai người phụ nữ đều cho rằng cuộc gặp gỡ của họ quá ngắn. Bà Grist hy vọng sẽ sớm đến Toronto một lần nữa, lần này với toàn bộ gia đình của họ. “Tôi rất mong sum hợp với đại gia đình của Sonya”, Cole nói, “Đã 98 tuổi. Tôi không còn nhiều thời gian”.