Tôi lớn lên từ một vùng nông thôn nghèo nhưng rất bình yên. Tôi và chồng ở bên nhau được hơn 10 năm thì anh đã ra đi để tôi một mình nuôi đứa con trai đang tuổi ăn tuổi lớn.
Là bà mẹ đơn thân, tôi tự nhủ sẽ dành hết tình yêu thương cho thằng bé. Thương nó vì sống xa bố từ nhỏ, nên tôi một mình quán xuyến việc nhà, vừa làm đồng áng để nuôi nó ăn học thành người.
Tôi cũng như bao người mẹ khác, cũng muốn con mình có một gia đình ấm êm hạnh phúc. Đến lúc thằng bé tốt nghiệp trung học ở quê, nó đã lên thành phố học Đại học và làm việc tại đó. Tôi cũng mong nó sớm lập nghiệp và kiếm được cô vợ ngoan hiền để tôi có thể yên lòng.
Một ngày nọ, thằng bé gọi về nói với tôi: "Mẹ ơi, con có bạn gái rồi. Cô ấy là người thành phố. Để hôm nào con dẫn về ra mắt mẹ". Tôi tự nhận mình là bà mẹ cổ hữu khi không mấy thiện cảm với những cô gái thành thị.
Tôi lo lắng con tôi sẽ bị người ta xem thường, nên tôi đã nói với thằng bé rằng, làm gì thì làm, chọn vợ phải chọn thật kỹ, đừng để người ta ăn hiếp. Thế nhưng thằng bé luôn chắt nịch rằng rất yêu cô gái ấy và sẽ kết hôn trong thời gian sớm nhất. Tôi vì thương con nên để chúng tự quyết định.
Sau khi kết hôn, con trai muốn tôi lên thành phố ở cùng. Ban đầu tôi cũng lo lắng không biết sống với con dâu thành thị sẽ như thế nào, sợ không hòa hợp rồi khiến con trai khó xử, nhưng vì thương con nên tôi đồng ý sống cùng chúng.
Cái nhìn của tôi về con gái thành thị không sai. Cô con dâu vốn là tiểu thư cành vàng lá ngọc, không chịu động tay vào làm bất cứ điều gì. Mọi việc con bé toàn để đó cho chồng về xử lý.
Nhìn thấy tình cảnh như thế, tôi cảm thấy xót cho con trai mình. Tôi tức giận nên đã mắng thằng bé: "Sao mẹ thấy con bé chẳng làm gì cả, toàn để mọi chuyện cho con làm thế. Dù thế nào thì con bé cũng phải làm tròn bổn phận làm vợ chứ?".
Sau đó, con trai tôi nói rằng vợ nó đang mang thai nên khuyên tôi đừng kích động. Vừa nghe tin xong, tôi lập tức cảm thấy có lỗi, trong lòng vừa vui mừng, vừa tự trách mình.
Từ hôm đó trở đi, tôi quyết định thay đổi cách suy nghĩ, dù không thích con dâu nhưng tôi lại muốn chăm sóc đứa cháu đầu lòng.
Tôi dường như cảm nhận được, con dâu cũng không thích tôi nhưng lại không thể hiện ra ngoài. Mỗi bữa ăn, tôi đều đi chợ thật sớm để mua những thứ bổ dưỡng cho con dâu tẩm bổ.
Mặc dù con dâu không thích nhưng tôi nói nhỏ nhẹ rằng: "Con hãy ráng ăn, sẽ rất tốt cho đứa bé". Có một hôm, tôi quyết định đi mua cua về nấu cho con dâu ăn.
Hôm đó con trai tôi đi công tác nên con bé phải ăn một mình. Sau khi con bé ăn xong vẫn còn thừa cua, tôi vì không muốn lãng phí nên đã giã ra và nấu súp để con dâu ăn. Ngay cả khi tôi biết rằng con dâu không thích nhưng tôi cũng muốn chăm sóc đứa cháu.
Một ngày kia, đang chuẩn bị giặt đồ tôi phát hiện chiếc quần con dâu dính máu, tôi đã hỏi có chuyện gì, có cần đến bệnh viện hay không? Sau đó, con dâu tôi chẳng nói lời nào mà đi thẳng vào phòng.
Tôi giận dữ vì cảm thấy bị coi thường nặng nề, tôi lập tức gọi cho con trai để thông báo tình hình. Trong một lúc không kiểm soát được cảm xúc, nó cũng vô tình lớn tiếng với tôi, điều mà trước giờ nó chưa bao giờ làm.
Đến hôm sau, tôi vào phòng của hai vợ chồng thì phát hiện báo cáo của bệnh viện nói rằng con dâu tôi đã bị sảy thai vì ăn quá nhiều cua. Lúc đó tôi như rơi xuống vực thẳm, đầu óc quay cuồng, tôi tự hỏi mình đang làm gì vậy? Tôi bước ra ngoài nhìn con dâu, chỉ kịp nói 3 chữ: "Mẹ xin lỗi" rồi ngồi gục xuống sàn.
Lúc đó con dâu tôi đã đến ôm tôi và nói: "Chúng con không trách mẹ đâu. Dù sao chúng con vẫn còn trẻ, chúng con sẽ cố gắng để sinh cháu cho mẹ. Với lại, đứa bé này không nằm trong kế hoạch của chúng con nên mẹ đừng cảm thấy có lỗi nhé!".
Hóa ra từ đầu đến cuối chỉ có tôi là người mẹ chồng xấu xa. Tôi không dám tin cả hai vợ chồng chúng không trách tôi, nhưng bản thân tôi không thể vượt qua được.
Trong một khoảnh khắc, tôi muốn mình chết đi cho rồi, tôi không còn mặt mũi nào sống với các con nữa. Tôi nên sống như thế nào đây? Hay tôi quay về quê và không gặp chúng nữa?.