Ngày quyết định cho con trai 2 tuổi đi học, tôi đã phải làm công tác tư tưởng cho bố mẹ chồng rất nhiều. Thật ra chẳng phải đến lúc này mà từ hồi mới sinh con, bố chồng tôi đã bóng gió về chuyện cho cháu đi học sớm.
Ông luôn "vô tình" kể những câu chuyện về cháu nhà A, nhà B đi học từ lúc chưa đầy 3 tuổi rồi ốm đau này nọ.
Quan điểm của tôi thì khác hẳn. Trẻ con tầm 18 tháng tuổi là đi học được rồi. Con đi học là để có môi trường phù hợp với nhiều bạn bè để giao tiếp, chơi cùng. Con đi học không chỉ để học từ cô giáo mà còn để học từ bạn bè.
Vì vợ chồng tôi ở riêng, mọi thứ đều độc lập nên tôi vẫn quyết định theo ý của hai vợ chồng. Cũng may trộm vía con đi học không đến mức khóc lóc hay đau ốm như tôi tưởng tượng. Đến giờ này khi con đã được 3 tuổi, tôi vẫn thấy đúng đắn vì ngày ấy mình đã quyết định như vậy.
Con giờ đã biết nhiều bài hát, thơ, biết Tiếng Anh và ngủ nghỉ rất theo nền nếp.
Ảnh minh họa.
Cách đây nửa năm chúng tôi cho con chuyển về một trường mới ở gần nhà hơn để tiện đưa đón. Vì con đã quen với việc đi học rồi nên cũng nhanh chóng hòa nhập với các bạn hơn. Mỗi lần con về nhà đều ríu rít kể chuyện các cô, các bạn rồi trên lớp hôm nay ăn gì, có ngon không.
Thế nhưng chẳng hiểu sao gần đây thằng bé không vui khi đi học về, thậm chí còn có hôm cứ khóc mãi. Tôi cũng bán tính bán nghi nhưng không dám nghĩ điều xấu. Cho đến hôm trước, khi tắm cho con tôi tá hỏa khi nhìn thấy lưng con có nhiều vết thâm tím.
Tôi vẫn tắm cho con xong xuôi rồi mới ôm con vào lòng hỏi han. Thằng bé đầu tiên không dám nói gì, mãi sau tôi gặng hỏi con mới nói là do cô Ánh véo.
"Chắc bạn nào véo con à?"
"Cô Ánh. Cô Ánh véo con mà mẹ. Cô Ánh véo như này này rồi còn bảo con không được nói với ai".
Nghe con nói tôi cảm thấy rất lăn tăn vì không biết trẻ con nhiều lúc hay nói theo những gì nó tưởng tượng. Thế nhưng từ lúc đó đến tối, con luôn khẳng định là do cô giáo véo và còn nói sẽ không đi học nữa vì sợ cô.
Chờ mãi mới thấy chồng đi làm về muộn, tôi nói chuyện với anh để bàn xem thế nào. Chồng tôi đi làm muộn hơn nên thường đảm nhận việc đưa đón con. Anh là người rất năng nổ và chịu khó trong việc chăm lo chuyện học hành cho con cái.
"Chuyện này em cứ để anh. Giờ em vào với con đi".
Nghe chồng nói xong tôi cũng yên tâm hơn để đi vào với con. Thằng bé ôm mẹ rất lâu, nghe đủ mọi câu chuyện cổ tích rồi mới đi vào giấc ngủ. Nửa đêm vì bỗng nhiên khát nước nên tôi tỉnh dậy thì không thấy chồng đâu.
"Em đừng bao giờ lặp lại chuyện này lần 2. Anh có thể chiều chuộng em bất cứ điều gì nhưng đừng bao giờ động vào thằng bé. Nó là trẻ con, nó chỉ biết nói sự thật thôi.
Chuyện anh ngủ với vợ hay hôn má vợ đâu phải chuyện gì quá đáng mà em lại cấu con như vậy. Đừng có ghen tuông trẻ con thế. Mai anh sẽ liệu liệu để nói cho mẹ nó yên tâm".
Tôi đang nghe được chuyện gì thế này? Là chồng tôi đang lén gọi điện cho cô giáo của con vào lúc nửa đêm nửa hôm với những lời lẽ khiến người ta không thể nào không suy nghĩ.
Theo cuộc trò chuyện đó thì những vết bầm trên lưng con tôi đúng là do cô giáo véo. Thế còn lý do? "Ghen tuông trẻ con" mà chồng tôi nói có nghĩa là gì?
Tôi hoang mang quá chưa biết phải làm thế nào nên chạy vội về giường nằm coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Tôi muốn tin tưởng vào chồng mình nhưng làm ơn, ai đó hãy nói với tôi rằng những điều tôi vừa nghe thấy chỉ là nhầm lẫn đi!