Tôi và anh đều là những người ngoại tỉnh lên thủ đô lập nghiệp. Chúng tôi quen nhau qua bạn bè giới thiệu, biết nhau được 4 tháng thì anh ngỏ lời yêu. Lúc ấy cũng sẵn có cảm tình với anh, tôi liền chấp nhận để cho cả hai một cơ hội.
Tôi mở một cửa hàng kinh doanh thời trang và phụ kiện được gần 5 năm nay. Mức thu nhập hàng tháng của tôi cũng khá và có chút ít gửi về quê đỡ đần cha mẹ. Còn anh vốn học đại học ra trường, hiện làm cho một công ty xây dựng.
So với những người con trai mà tôi quen biết, anh là người trầm tĩnh và rất ít nói. Đặc biệt, tôi yêu anh bởi cảm nhận được ở anh luôn có một ý chí cầu tiến trong công việc cũng như trong cuộc sống.
Tính tôi ưa cuộc sống yên tĩnh, anh lại không phải mẫu đàn ông hay khoe khoang và giỏi ăn nói nên tôi cảm thấy ở bên nhau chúng tôi tuy nói ít mà lại hiểu nhiều. Tình yêu này khiến tôi cảm thấy mãn nguyện.
Anh từng đưa tôi về thăm quê và ra mắt họ hàng vài lần. Ở nơi đó, anh đã kể cho tôi nghe về tuổi thơ khó khăn mà anh từng trải qua. Bố anh mất sớm, chỉ còn mẹ già mắc bệnh tim phải an dưỡng quanh năm.
Cả nhà có bốn chị em thì chỉ có anh là con trai nên được ăn học đầy đủ. Tôi nghe, lòng càng thương anh nhiều hơn và thầm nhủ sẽ cố gắng trở thành một người vợ đảm đang, đỡ đần anh trong bước đường tương lai.
Thương anh nên tôi luôn cố gắng cư xử thân thiện và tôn trọng những người thân trong gia đình anh. Thế nhưng, không hiểu vì sao mẹ và các chị em gái của anh đều không thích tôi. Lần đầu ra mắt, mọi người đều cư xử với nhau rất khách sáo. Nhưng đến lần thứ hai, thứ ba khi anh đưa tôi về thăm nhà thì những người thân trong gia đình anh đều bài xích tôi ra mặt.
Điều đó khiến tôi thực sự buồn. Qua vài lần gặp nhau, thái độ hờ hững, lạnh nhạt của người nhà anh khiến tôi đâm ra tự ti. Tôi không dám đòi anh đưa về quê chơi nữa. Thế nhưng, tôi vẫn cố gắng thể hiện sự quan tâm đối với mọi người.
Mỗi khi có dịp anh hay người quen về quê, tôi đều gửi quà cho người nhà anh. Tôi tự an ủi, nếu mình yêu anh thì phải cố gắng vượt qua những khó khăn trước mắt, rồi dần dần mọi người sẽ hiểu ra tình cảm của tôi.
Biết tôi có tâm sự, anh thường động viên tôi hãy tin tưởng và cho anh thời gian để khuyên nhủ mọi người trong gia đình. Anh luôn nói sẽ không phụ bạc tình yêu của chúng tôi vì tôi là người con gái hiền lành và biết điều nhất mà anh từng gặp.
Nghe anh nói tôi cũng yên tâm phần nào và đặt tất cả niềm tin ở anh. Nhưng có lẽ tôi thực sự là một người bất hạnh trong tình yêu, bởi thời gian qua đi tôi cũng không giữ trọn được người mình yêu…
Tôi nhớ một ngày, anh nói phải về quê lo công việc của dòng họ, chuyến đi kéo dài tới một tuần lễ. Từ đó về sau, tháng nào anh cũng về quê 1-2 lần, mỗi lần đi về như vậy anh dường như biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của tôi, không điện thoại, không tin nhắn. Lắm lúc nhớ đến anh, vừa cô đơn vừa ngậm ngùi khiến tôi không cầm được nước mắt.
Một cuối tuần, anh nói phải về quê chăm mẹ ốm. Buổi tối, tôi nhắn tin cho anh hỏi thăm tình hình và ngay lập tức được số máy của anh gọi lại. Tiếc thay, tôi chưa kịp vui mừng thì nhận ra người gọi đến cho tôi là một phụ nữ xa lạ. Cô ấy giới thiệu là vợ mới cưới của anh và tỏ ra giận dữ khi đọc được rất nhiều tin nhắn mà tôi và anh gửi cho nhau. Sau hàng chục phút nghe lời nhiếc móc, chửi bới từ đầu dây bên kia tôi như dần chết lặng.
Qua cơn bàng hoàng, tôi đã gọi điện cho chị gái anh để kiểm chứng thông tin. Đắng cay thay, chị ấy nói rằng anh đã cưới vợ được gần 2 tháng. Khoảng thời gian đó chính là khi anh nói với tôi phải về quê thu xếp công việc trong dòng họ. Nước mắt tôi cứ thế trào ra khi nghe người nhà anh khuyên tôi hãy “buông tha” cho anh vì chúng tôi không hợp mệnh, vì tôi đứng tuổi Dần sẽ xung khắc với tuổi của anh…
Tôi chỉ biết giam mình trong phòng và khóc suốt một ngày đêm cho đến lúc anh quay trở về. Khi chất vấn anh, thực lòng tôi cầu mong anh chối bỏ và nói rằng tất cả chỉ là một trò đùa, thế nhưng, anh lại lặng lẽ gật đầu thay cho mọi lời giải thích.
Tôi vô cùng đau đớn và cảm thấy mọi thứ như sụp đổ ngay trước mắt. Anh giải thích rằng: “Mẹ anh yếu, cần người chăm sóc. Anh cưới người hàng xóm vì cô ấy có thể chăm sóc mẹ anh ở quê. Em hãy tin anh, thật lòng anh chỉ yêu em thôi…”.
Anh thuyết phục tôi hãy tiếp tục giữ gìn tình yêu của hai đứa. Nhưng, đến giờ phút này làm sao tôi có thể nhắm mắt làm ngơ mà yêu anh như trước được đây? Anh nói tôi hãy tin anh, nhưng sự lừa dối mà anh mang đến cho tôi thật quá sức tưởng tượng. Dù biết anh đã không thành thật với tình yêu, nhưng sao tôi vẫn cảm thấy đớn đau khi nghĩ đến một ngày phải xa anh.
Giờ đây, tôi đang hoang mang cực độ trong tình yêu này. Tôi đã dâng hiến thứ quý giá nhất cuộc đời người con gái cho anh, nhưng người mà anh chọn để chung bước suốt đời lại không phải là tôi… Yêu anh, tôi không muốn rời xa anh. Nhưng còn tổ ấm hạnh phúc của anh và người con gái kia, tôi biết làm sao đây?