Chị không đủ dũng cảm đánh ghen, nên im lặng trở về. Chị nghĩ ra đủ kế sách để kéo chồng về, cả chuyện đánh ghen, nếu cần chị cũng có thể bất chấp. Nhưng rồi, khi nhìn thấy 2 đứa con đang yên giấc, bất chợt chị thấy sợ, nếu chị đánh ghen, các con chị sẽ đau lòng lắm.
Cầm vội một lon nước ngọt mát lạnh, chị ra ban công hồi tưởng lại chuyện tình yêu hơn 10 năm trước, khi đó, anh chị mới lên thành phố lập nghiệp.
Cả gia đình anh và chị đều rất nghèo, chưa kể, anh mồ côi cha từ bé, thiếu thốn tình yêu thương. Khi gặp anh, chị thầm nghĩ: “Chàng trai yếu đuối, dễ rơi nước mắt này liệu có bảo vệ nổi mình không”. Chị đã cân nhắc rất nhiều khi nhận lời yêu anh.
Thời gian trôi đi, anh dần trưởng thành hơn. Không chỉ bảo vệ được chị, anh còn giỏi giang khi một tay xây dựng cơ nghiệp này. Những ngày đầu tập tành kinh doanh, lời lãi có, thua lỗ cũng nhiều, nhưng anh vẫn kiên trì. Giờ đây, anh chị có công ty riêng, có nhà, có xe...
Anh vẫn yêu thương vợ con, suốt ngày cưng nựng chị như “bà hoàng”. Thi thoảng, lên facebook, anh vẫn khen ngợi, viết thơ, viết thư nhắn nhủ vào những ngày lễ... Ai cũng khen anh lãng mạn, khen chị khéo nên giữ được lửa yêu, cho tới một ngày, cô gái đó xuất hiện.
Chị biết cô gái đó, cô ta làm ở công ty đối tác của anh, thi thoảng họ vẫn nhắn tin trêu đùa. Anh còn nhận cô ta làm em gái thân thiết. Mỗi dịp gia đình chị tổ chức ăn uống, liên hoan, anh đều mời em gái và một số người bạn thân tới dự.
Nhưng rồi, họ trở nên thân thiết quá mức lúc nào không hay. Ngoài việc cưng chiều em gái, anh còn tất bật mỗi khi cô ta ốm, đau... Anh chăm sóc cô ta từng tí một, chị cảm tưởng anh và cô ta như chị và anh của 10 năm về trước.
Biết chồng yêu người ta rồi, chị đau đớn vô cùng. Chị đã định làm ầm lên, nhưng rồi chiều nay, khi nhìn thấy anh và cô gái đó tay trong tay, chị chợt hiểu ra, chị cần phải bình tĩnh nếu không chị sẽ mất chồng.
Nghĩ nhiều, rồi chị đặt cược cho số phận. Chồng chị vẫn nghĩ vợ chưa biết gì, thi thoảng, anh vẫn nhắc đến cô em gái, chị mỉm cười nhưng lòng chua chát. Tối hôm đó, khi chồng chị sang nhà nhân tình, chị lái xe đi sau, khi tới cửa phòng cô gái, chị để lại một chiếc giày (đôi giày xưa anh cùng chị đi mua). Khi ra về, nhìn thấy chiếc giày trông rất quen, rồi chợt hiểu ra vấn đề, anh vội vàng phóng xe về nhà...
Khi thấy vợ nằm ngủ bên cạnh 2 con, anh khẽ lay chị, nhưng chị không nói gì. Anh ngồi đó, suốt đêm suy nghĩ. Sáng hôm sau, khi chuẩn bị xong bữa sáng, chị gọi anh xuống, thoáng chút bối rối, anh nói: “Anh xin lỗi’. Chị vẫn lắng nghe, nhưng có giọt nước mắt đã rơi xuống mặt bàn.
Anh liên tục nói xin lỗi, nhưng chị gạt đi: “Chúng ta sẽ nói chuyện vào tối nay”.
Ngày hôm đó, tâm trí anh không yên, anh liên tục nhắn tin, gửi mail, nhưng chị không trả lời. Lần đầu tiên sau 10 năm, chị im lặng không trả lời anh, điều đó, khiến anh nhận ra rằng sự việc lần này rất nghiêm trọng. Không chờ được đến tối, anh vội vàng phóng xe đến cơ quan chị, nhưng người ta báo, cả ngày hôm nay chị không đi làm.
Tối hôm đó, chị trở về muộn hơn thường ngày, vừa vào phòng, nhìn thấy con đã ngủ, nước mắt chị cứ rơi. Bất chợt, anh ôm chầm lấy chị, khóc nức nở, anh xin lỗi vì những gì khiến chị phải đau đớn, tổn thương... Anh nói, khi nhìn thấy chiếc giày chị để lại, anh đã nhận ra tình yêu thương của anh dành cho chị biết nhường nào, anh thật sự đã hối hận. Nghe anh nói, chị bật khóc thành tiếng, trong nước mắt hạnh phúc, chị biết chị đã tha thứ cho anh.