Bạn bè tôi thường nói “chúng mày sướng thế, nhìn lấy nhau mấy năm rồi mà cứ như thanh xuân còn yêu đương”. Tôi cũng luôn cảm nhận được sự ân cần chồng dành cho tôi. Nhưng anh càng chiều chuộng tôi thì tôi lại càng cảm thấy áy náy vì đã nhiều năm chưa sinh con được cho chồng.
Yêu thương không có nghĩa là chiếm hữu, là mong muốn có được người đó hạnh phúc. Không biết tôi đã đọc được ở đâu đó điều này hay cũng vì xem phim nhiều mà nghĩ như vậy nhưng tôi thực lòng không muốn mình ràng buộc anh quá lâu, không muốn vì tôi mà anh không thể làm cha.
Tôi khó sinh nở, phải nói là có nhiều vấn đề khiến tôi khó có con. Mấy tháng không có kinh nguyệt một lần, buồng trứng đa nang và nội tiết tố không tốt đã làm tôi thực sự khó có con cái. Nhiều lần thụ tinh nhân tạo mà không thành, cũng tìm mọi cách chạy chữa không được, tôi cảm thấy buồn chán và tuyệt vọng.
Nghe vợ nói mà anh đã khóc, anh không muốn bỏ tôi nhưng tôi đã kiên quyết… chuyện này giống như giao kèo chỉ có tôi và chồng được rõ ràng. (ảnh minh họa).
Có lần tôi nói với chồng trong nước mắt: “Em biết anh thương em và chấp nhận nhận con nuôi nhưng em không đành lòng để anh hi sinh nhiều vì em như vậy. Anh đã quá tốt với em rồi, em không muốn làm khổ anh thêm nữa.
Yêu anh rất nhiều nhưng nếu 4 năm chúng mình không thể có con, em nguyện ý ra đi để anh tìm hạnh phúc mới. Lúc đó em xin anh đừng cản trở em, hãy để em có được lựa chọn của mình và anh cũng thế. Có thể em lấy người khác ông trời lại cho em có con và anh cũng vậy…”.
Nghe vợ nói mà anh đã khóc, anh không muốn bỏ tôi nhưng tôi đã kiên quyết… chuyện này giống như giao kèo chỉ có tôi và chồng được rõ ràng.
Hơn 3 năm trôi qua tôi vẫn chưa có con, ngày ngày tôi sống trong nước mắt. Buồn vì mình hiếm muộn buồn hơn là sắp phải xa chồng. Có lúc tôi định ngoại tình để thử xem mình có con không nhưng không đành lòng. Làm vậy tôi là một người đàn bà nhơ bẩn.
Tôi không dám tin vào những gì mình mắt thấy tai nghe. Hóa ra mẹ đã nghe được câu chuyện của chúng tôi và mẹ lại làm điều độc ác đó. (Ảnh minh họa).
Chỉ là có chuyện tôi không thể ngờ tới, đau lòng còn hơn cả cái chết đó là vì mẹ chồng tôi. Lần ấy vô tình đi qua nhà thờ ở nhà trên, tôi thấy mẹ chồng cặm cụi khấn vái. Đến gần định để hỏi chuyện mẹ nhưng không ngờ tôi đã nghe được những lời mẹ khấn từ miệng.
“Cầu xin để con bé T nó đừng mang thai, con không muốn nó có con với thằng N. Chúng nó đã hứa với nhau nếu 4 năm không có con, cái T nó sẽ tự nguyện ra đi. Nó không phải là đứa con dâu con chọn ngay từ đầu, con biết nó về nhà này sẽ gây sóng gió, làm thằng N nhà con công việc không được như con mong đợi, lại chỉ biết nghe lời vợ, suốt ngày chỉ chăm chăm chiều vợ, tốn kém bao tiền của đổ vào.
Con đã nhắm cho nó một đứa khác đẹp gái, ăn nói dễ nghe để sinh cháu nội cho con. Mong trời phật phù hộ cho con dâu con không thể mang thai, hết thời hạn tháng 8 này là được. Cầu xin ông trời”.
Tôi không dám tin vào những gì mình mắt thấy tai nghe. Hóa ra mẹ đã nghe được câu chuyện của chúng tôi và mẹ lại làm điều độc ác đó.
Bao năm nay mẹ khấn vái để tôi không có con, mẹ mong tôi không thể sinh nở để mẹ đường đường đuổi tôi ra khỏi nhà và đưa người con dâu mẹ thích về. Tại sao mẹ lại tàn nhẫn với tôi như thé chứ. Dù biết rằng lỗi là do tôi nhưng mẹ không thể động viên tôi, an ủi tôi được sao.
Cũng là phụ nữ với nhau, tôi không dám tin mẹ lại buông ra những lời độc ác như vậy ở chốn linh thiêng. Mẹ làm vậy mà an tâm được à?
Có lẽ đây là số trời, là vận mệnh an bài tôi và anh không thể ở bên nhau và cũng không thể sống chung với mẹ chồng. (ảnh minh họa).
Bao năm mẹ thờ cúng, khấn vái để mong bình yên lại có thể khấn điều ấy, mẹ không mong tôi sinh cháu nội cho mẹ, vậy mẹ có thấy lương tâm thanh thản không?
Tôi chết lặng khi nghe được những lời nói từ miệng mẹ, chạy vội về nhà ôm mặt khóc như mưa. Tôi cảm thấy chán nản, mệt mỏi, tuyệt vọng vì trong gia đình này lại có người mẹ chồng đối xử tệ bạc với tôi như vậy.
Tối đó, tôi đã quyết định viết đơn li dị và sắp xếp đồ vào vali chuẩn bị đi. Tôi đã nói toàn bộ sự thật cho chồng, lý do tôi ra đi vì không thể sinh con cũng vì câu chuyện tôi nghe được từ mẹ anh. Tôi không muốn là cái gai trong mắt bà, càng không thể chịu được nỗi ô nhục này.
Tôi sai và càng sai hơn khi bao năm qua cứ cố gắng chạy chữa đủ đường hi vọng mẹ anh thông cảm cho sự vất vả của mình. Hóa ra…
Có lẽ đây là số trời, là vận mệnh an bài tôi và anh không thể ở bên nhau và cũng không thể sống chung với mẹ chồng. Tôi đành ra đi sớm hơn lời hứa, thành toàn cho anh và người con gái đó, cho mẹ anh vui vẻ về sau. Nếu thực sự anh có thể sống hạnh phúc, tôi cũng coi như chuộc được lỗi lầm của mình.
Còn tôi, tôi sẽ có lựa chọn riêng cho mình, một mình tôi vẫn dễ dàng hơn khi cứ níu kéo mãi tình yêu của anh dù chỉ là vì lòng thương hại. Gia đình anh không còn chỗ cho tôi…