Viết cho ông bà tôi, cho những mối tình già đành thuận theo lẽ đời mà chia xa...
Con người ta cố gắng cả đời để kiếm tìm, để gặp gỡ, để yêu thương, để xây dựng, để vun đắp hạnh phúc với duy nhất một ai đó, rồi cùng nhau mà nương tựa, dìu dắt nhau đi đến khi tóc đã ngã một màu trắng óng.
Đã không ít lần tôi cứ tưởng, đi hết một đời người, điều cuối cùng người ta theo đuổi cũng chỉ là được hạnh phúc bên mối tình mấy mươi năm đầy viên mãn, được mỉm cười móm mém mà gọi nhau "Ông ơi, bà ơi!", được săn sóc cho nhau ở cái tuổi tóc bạc, tay run và mắt mờ, được ngồi với đám con cháu mà kể chuyện ngày xưa của "tao với bà mày"...
Bởi một lẽ, tôi nghĩ rằng đi được đến đó đã là tận cùng của hạnh phúc, đã là trọn vẹn một kiếp người!
Nhưng rồi tất cả cũng chỉ là tôi tưởng...
Hóa ra tận cùng của hạnh phúc cũng chỉ là nước mắt!
Có ai trên cõi trần này vượt qua khỏi cái quy luật sinh-lão-bệnh-tử? Ông bà tôi hay bất cứ ai cũng vậy. Ngày ông đi, hạnh phúc của bà cũng chỉ còn nước mắt. Hai con người đang ủ ấm cho nhau nay đành âm dương cách biệt. Người thì cô độc chốn nhân gian, kẻ thì hiu quạnh lạnh lẽo nơi đất sâu...
Thôi thì đành thuận theo lẽ đời. Thôi thì đành cắt mối nhân duyên. Thôi thì đành hẹn nhau kiếp sau...
Tôi chợt nhận ra rằng lâu nay tôi đã lầm, hóa ra tận cùng của hạnh phúc cũng chỉ là nước mắt. Giọt nước mắt bất lực nhìn đời tiễn người tình già của mình đi về cõi âm, giọt nước mắt chua chát khi chấp nhận một sự thật là phải đi cho hết những ngày còn lại trong đơn độc, giọt nước mắt rớt xuống để khép lại hạnh phúc của một đời người.