Năm ấy, tôi đến Cần Thơ theo lời mời gọi ngọt ngào ấy cùng cái sự tò mò “về bến Ninh Kiều thấy chàng đợi người yêu…” (ca khúc “Chiếc áo bà ba” của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh).
Nhưng, vừa xuống sân bay, chưa kịp nghĩ ngợi, đám bạn đã cuốn nhanh như một cơn lốc về miệt vườn hái quả và thưởng thức… bánh xèo.
Bởi là lần đầu tiên nên đến giờ cái màu vàng như nắng, cái sự mỏng manh hơn giấy cùng hương thơm dịu nhẹ của trứng cùng chút tôm, giá đỗ, thịt băm và độ giòn tan ngay từ đầu môi… của “set” bánh xèo nơi miệt vườn ấy vẫn vẹn nguyên trong tôi.
Mà chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà lúc ấy một cơn mưa bất chợt ghé qua. Tiếng mưa hòa trong tiếng giòn rụm… bánh xèo.
Đám bạn thì cười hả hê, sung sướng khi thấy con nhỏ phương Bắc mải lúc rúc ngó nghiêng bếp lửa bập bùng dường như cố công học cho được bí kíp pha bột, nhuộm nghệ và tráng lá bánh “thổi có thể bay” một cách điệu nghệ của những bà, những chị miệt vườn. Mừng quá, nó đã quên thói lẩn thẩn ngắm mưa…