Chị ta không chỉ có thái độ vênh váo khi nói chuyện với anh, chị, em họ bên nhà chồng, mà nhiều lần Hân để ý vẻ mặt "câng câng" của chị ta cũng không hạ xuống khi đối diện với bố mẹ, cô chú và ông bà. Chưa kể cái cách chị ta luôn tỏ thái độ mình là người "trên cơ", hiểu biết hơn người khác.
Có hôm em họ sang chơi, nhờ Hân tư vấn chuyện thi đại học, Hân hỏi: "Trước khi chọn trường thì em phải xác định sau này em thích làm nghề gì?". Em họ bẽn lẽn: "Em thích làm ngành Marketing nhưng em nghĩ mình không tự tin lắm".
Hân nhẹ nhàng giải thích: "Ừ, làm ngành này thì trước hết em phải giỏi ăn nói...". Hân chưa giải thích xong thì không hiểu chị dâu từ đâu nhảy bổ ra chen ngang cùng với chất giọng the thé như khoan vào tai người nghe: "Ối giồi! Làm Marketing mà chỉ cần giỏi ăn nói là chứng tỏ chẳng biết gì về ngành này rồi". Vô duyên vô cớ, Hân bị chị dâu "xỏ" là người kém hiểu biết, chưa kịp "bật" lại câu nào thì mẹ Hân réo ầm lên: "Mấy chị em sắp xếp cốc và thìa nhé, mẹ chuẩn bị bưng nồi chè lên đây".
Trong lúc Hân và em họ hí hoáy lau cốc và thìa thì chị dâu vẫn ngồi chễm chệ trên ghế rồi rút điện thoại ra tranh thủ "check in". Mẹ Hân bưng cái nồi to tướng đặt lên bàn, tay thoăn thoát múc chè, biểu cảm rất vui vẻ: "Chè đậu đen có tác dụng giải nhiệt, mát lắm đấy, các con ăn đi. Bây giờ mẹ tranh thủ ăn trước để còn sang bà ngoại có chút việc".
Đáng lẽ lúc đó chị dâu phải đứng dậy, tự đi lấy cốc để múc chè thì chị ta vẫn ngồi bất động trên ghế, mặt nhăn nhó: "Mẹ ơi, con không ăn được nhiều thế đâu, con ăn cốc nhỏ thôi". Hân để ý thấy mẹ cô cũng bị "hẫng" mất vài giây khi bất ngờ bị nàng dâu yêu quý "sai khéo". Nhưng ngay sau đó bà lại vui vẻ đưa cốc chè đó cho con dâu: "Con cứ ăn đi, mẹ nấu không bị ngọt lắm đâu mà sợ, cho thêm ít đá vào ăn cho mát".
Chứng kiến cảnh mẹ mình quá xuề xòa với chị dâu, Hân tức ngùn ngụt nhưng vì em họ vẫn ở đó nên cô không thể làm gì. Buổi tối hôm đó Hân vào phòng mẹ đẻ cằn nhằn: "Con không thể hiểu nổi, sao lúc nào mẹ cũng chiều chị dâu quá mức như thế? Con chưa thấy ai quá đáng như chị ấy".
Mẹ Hân chỉ cười: "Mẹ thấy nó cũng chăm chỉ, ngoan ngoãn đấy chứ, con đừng để ý mấy chuyện lặt vặt, tính chị ấy như thế nhưng không có ác ý gì đâu".
Không muốn mang tiếng là em dâu hẹp hòi nên Hân gắng nín nhịn hết lần này đến lần khác. Nhưng sự việc vừa xảy ra sáng nay thì Hân nghĩ mình không thể chịu đựng được nữa. Chuyện là trong lúc cao hứng, mẹ Hân nói đùa: "Mẹ sắp về hưu rồi, chưa biết làm gì để bớt nhàn rỗi, hay là mẹ mở trung tâm dạy tiếng Anh cho trẻ con khu mình nhỉ?".
Chỉ chờ có thế, chị dâu lại chứng tỏ khả năng hiểu biết của mình: "Mẹ ơi! Mở trung tâm ngoại ngữ không đơn giản thế đâu. Mẹ phải xin cấp phép chứ không dạy chui được".
Thấy Hân có vẻ đang "nóng mặt", mẹ cô đành cười xòa để bầu không khí mát mẻ trở lại: "Mẹ không định làm quy mô lớn và chuyên nghiệp đến thế đâu con ạ. Mới cả đấy chỉ là nói vui thôi, vì nếu dạy ngoại ngữ thì phải tìm giảng viên cơ".
Chị dâu lại the thé: "Ý tưởng này khả thi mà, mẹ cứ triển đi, mẹ không biết ngoại ngữ thì để con làm giảng viên cho bọn trẻ. Chỉ cần mẹ trả lương cho con kha khá một chút là được".
Đến nước này thì Hân không thể ngồi im chứng kiến mẹ đẻ bị chị dâu "bắt nạt" thêm nữa, cô đứng phắt lên: "Chị tưởng ai cũng dạy ngoại ngữ được à? Bây giờ nhiều trung tâm ngoại ngữ phải đóng cửa vì giảng viên không đủ trình độ đứng lớp đấy. Học viên bây giờ kén chọn lắm. Ngoài kiến thức ngữ pháp thì đối với một giảng viên ngoại ngữ, chất giọng vô cùng quan trọng. Giọng phải ấm, cách truyền đạt phải dễ đi vào lòng người thì học viên mới nể".
Bị Hân giáng một "đòn" quá bất ngờ, chị dâu ức nghẹn họng mà không nói lại được câu nào. Tất nhiên sau đó Hân vẫn bị mẹ gọi vào phòng riêng để "góp ý" nhưng lần này cô gạt đi: "Ôi dào! Mẹ không trị được con dâu thì để việc đó cho con. Nếu bây giờ không trị tận gốc cái tính ăn nói không biết trên dưới thì sau này chị ta cứ ngỡ mình là bà tướng trong nhà mất".