Em chồng "nóng ran người" vì phát ngôn gây sốc của chị dâu

Em chồng "nóng ran người" vì phát ngôn gây sốc của chị dâu

Cưới xong, anh chị chuyển thẳng đến căn hộ riêng, tôi băn khoăn: "Sao mẹ không bảo anh chị ở đây một thời gian, chưa gì đã cho ở riêng". Tôi nói thế không phải vì ghen tị hay có ý xét nét gì cả, nhưng tôi thực sự muốn có nhiều thời gian tiếp xúc và trò chuyện để tình cảm chị dâu em chồng thân thiết hơn. 

Mẹ tôi trả lời cho xong chuyện: "Thằng Khánh bảo vợ nó chưa tốt nghiệp, cần ở riêng để tập trung học cho thật tốt. Khi nào học xong và có việc làm ổn định, chúng nó sẽ quay về đây".

Có lần tôi hỏi anh trai: "Sao anh lại cưa "em" trẻ thế? Để vợ đi học có yên tâm không?". Anh khẳng định: "Uyên ít tuổi nhưng tính nết chín chắn, già dặn lắm, anh tuyệt đối tin tưởng chị dâu của em". 

Anh nói thế nhưng tôi không thấy yên tâm chút nào. Biết rằng chị cần tập trung thời gian để học cho tốt, nhưng tôi thấy dường như "chế độ đặc biệt" mà mẹ và anh dành cho chị hơi vô lý.

Sáng anh đèo chị đi ăn uống no nê rồi "thả" chị ở trường, buổi trưa anh lại sấp ngửa từ cơ quan đến trường để đón chị về nhà. Khoảng thời gian từ trưa đến chiều tối chị hoàn toàn được tự do để... học tập, nhưng nếu chị có những hoạt động riêng thì chỉ chị biết, ông trời biết. 

Chiều tối anh lại đón chị từ căn hộ riêng về nhà tôi ăn cơm, hễ chị đặt chân vào nhà là cơm canh đã bốc khói nghi ngút.

Chị ăn xong, đặt đũa xuống mâm là mẹ tôi sai: "Hạnh rửa bát đi". Hễ hôm nào chị  tỏ ra lịch sự: "Để con rửa cho ạ", mẹ tôi lại chối đây đẩy: "Con cứ để cái Hạnh rửa, nó ở nhà cả ngày có làm gì đâu", sau đó mẹ tôi lại đuổi khéo anh trai: "Con đưa vợ về sớm để nó còn học bài".

Tôi không khỏi bức xúc trước cảnh chị dâu bỏ lại núi bát đũa, vỏ trái cây rồi đủng đỉnh đi mất. Nhiều lần tôi nói với mẹ: "Trên đời con chưa từng thấy ai chiều con dâu vô lý như mẹ. Mẹ cứ để chị ấy sướng quen rồi sau này chị ấy coi thường nhà mình". 

Mẹ tôi khẳng định: "Không phải mẹ chiều chị, nhưng chị còn phải học, khi nào học xong rồi chuyển về đây, mẹ sẽ uốn nắn chị đàng hoàng".

Tôi không biết ngày ấy bao giờ mới đến, nhưng anh chị cưới nhau được gần 3 năm mà chị vẫn "chưa chịu" tốt nghiệp đại học. Bằng tuổi chị, người ta tốt nghiệp rồi đi làm ầm ầm, ai chưa có việc thì sốt sình sịch, đứng ngồi không yên. 

Chị thì thảnh thơi sáng đến trường, trưa về căn hộ riêng, tối ghé qua ăn cơm mẹ chồng nấu. Không ít lần tôi nghĩ, có khi nào vì "sướng quá" nên chị dâu cố tình nợ môn để ở lại trường. Nhưng vì giữ ý nên tôi chưa bao giờ dám hỏi thẳng anh trai về việc đó.

Một hôm mẹ tôi nấu được mẻ chè khoai dẻo, sai tôi mang một ít đến cho chị dâu ăn để có sức ôn thi. Tôi tất bật xách cặp lồng đến căn hộ của anh chị, đứng trước cửa, tôi vô cùng ngạc nhiên khi thấy rất nhiều giày dép ở bên ngoài, bên trong thì vô cùng ồn ào, những tiếng cười khả ố, những câu nói đậm chất "trẻ trâu" vang lên: 

"Chúng mày ơi, con Uyên sắp có em bé rồi hay sao ý, dạo này điềm đạm ít nói quá, hố hố". Chỉ chờ có thế, chị dâu tôi cất giọng the thé để át lại đám đông: "Còn lâu nhá! Sao phải khổ?! Há há".

Tôi đứng ngoài, nóng ran khắp người, bấm số anh trai, giả vờ hỏi: "Anh đang ở đâu thế? Chị Uyên có nhà không anh?". Anh tôi thản nhiên: "Anh đang ở chỗ làm, chị Uyên đang ở nhà ôn thi mà, có chuyện gì mà gọi anh thế?".

Tôi bực mình đá bay đống giày dép "vô duyên" rồi quay lưng đi thẳng về nhà. Thấy cặp lồng chè khoai dẻo trên bàn, mẹ tôi hỏi: "Sao con không đưa cho chị?". Tôi ức phát khóc: "Mẹ đừng bắt con gọi nó là chị nữa".

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ