Thương đến với Kiên khi cả hai vẫn còn đang là sinh viên năm cuối. Nhưng vì "bác sĩ bảo cưới" rồi nên cũng đành phải làm kết hôn. Thương vẫn biết mình dại, dại vì tin Kiên và dại vì không biết giữ gìn, để mọi thứ đi quá tầm kiểm soát của bản thân. Nhưng rồi Thương cũng bảo chắc là cái duyên cái số, muốn tránh cũng chẳng được.
Gia đình Thương khá giả, không muốn con gái vất vả nên lo hết chuyện cưới xin, nhà cửa, Kiên đúng nghĩa là "vác xác" đến sống. Chưa kể sau khi cưới xong, bố mẹ Thương còn cho hết con cái tiền mừng làm vốn, vợ chồng Thương mở được một cửa hàng kinh doanh quần áo, công việc buôn bán cũng khá thuận lợi.
Được nhà vợ hỗ trợ như vậy đáng lẽ Kiên phải biết ơn, tu chí làm ăn mà lo cho vợ cho con. Thế nhưng anh vẫn chẳng khác xưa là mấy, vẫn ham chơi, lười biếng.
Mang tiếng bán hàng cùng vợ nhưng việc gì cũng đến tay Thương, Kiên chỉ thỉnh thoảng giúp cô được một lát rồi lại lấy tiền đi với bạn bè. Thương chán chồng đến tận cổ nhưng chẳng biết làm sao. Kiên thì hay ăn lười làm nhưng lại được cái rất khéo miệng.
Trước mặt bố mẹ vợ anh diễn đúng vai một người con rể hiền lành, chăm chỉ. Còn với Thương, có khi giận lắm nhưng chỉ vài ba câu nịnh của chồng là cũng thôi.
(Ảnh minh họa)
Bản thân Thương cũng biết Kiên có tính trăng hoa, đẹp trai lại dẻo miệng, nhiều em gái trẻ thích lắm. Tuy nhiên, phần vì bận rộn công việc, con cái, phần vì cũng chưa bao giờ bắt tận tay được chồng lăng nhăng nên Thương chỉ nói ý cho chồng hiểu, đừng làm điều gì sai trái với cô vì cuối cùng chỉ có anh là người thiệt thòi hơn cả.
Nghe vợ nói vậy, Kiên lại ngọt nhạt, thề sống thề chết khẳng định bản thân mình là người chung thủy.
Hôm ấy, Thương được cô bạn thân mời dự sinh nhật nhưng còn lưỡng lự vì khá bận rộn. Thấy con gái lâu ngày chẳng ra ngoài cùng bạn bè, mẹ Thương động viên cô cứ ăn mặc, trang điểm cho thật xinh như thời con gái mà đi chơi cho khuây khỏa. Ngẫm lại thấy cũng đúng, "sống không vì mình thì trời chu đất diệt", Thương gửi con cho bố mẹ rồi đi.
Trùng hợp thay, vừa đến quán ăn thì cô gặp Kiên và một em gái trẻ trung đang ăn uống ở đó, cả hai lại còn tình tứ đút đồ ăn cho nhau.
Mấy người bạn của Thương cũng nhận ra Kiên, liền bảo cô ra đánh ghen một trận. Nhưng Thương lưỡng lự mãi, cô thừa hiểu tính cách của chồng mình, cô gái kia cũng chỉ là nạn nhân của Kiên mà thôi, với lại chuyện đánh đập cũng chẳng hay ho chút nào. Nhưng cũng không phải vì vậy mà để yên được, cô phải cho cả hai một bài học nhớ đời.
Thương từ từ ra bàn của chồng rồi ngồi xuống rất bình thản. Kiên nhìn thấy vợ thì đã bắt đầu toát mồ hôi, còn cô gái kia, ban đầu vênh vênh váo váo nhưng thấy Thương giới thiệu là vợ Kiên thì mặt cắt không còn giọt máu.
Thương nhẹ nhàng bảo: "Tôi biết hai người qua lại với nhau đã lâu, cũng tìm hiểu được em gái này làm gì, con cái nhà ai rồi nhưng hôm nay lại vô tình gặp ở đây, có duyên quá. À mà tôi khóa thẻ ngân hàng rồi đấy, lát anh tự trả tiền nhé đừng dùng thẻ của tôi".
Rồi Thương nhìn sang bồ nhí của chồng nói tiếp: "Mấy chị bạn của chị ở bên kia đang gọi thêm mấy người nữa đến đây. Chị thì không thích đánh ghen nhưng khổ nỗi chúng nó lại thích nên chắc chị cũng không cản được, em cứ ăn uống no say chuẩn bị tinh thần nhé".
Nghe Thương nói vậy, cô ả hoảng sợ khóc thút thít, nài nỉ xin tha: "Chị ơi, em xin lỗi chị, anh Kiên anh ấy bảo anh và chị sắp ly hôn rồi nên em mới yêu anh ấy. Em sai rồi chị tha cho em, em sẽ không bao giờ dám tái phạm đâu ạ".
Đúng lúc đó thì 5, 6 cô bạn của Thương cũng kéo nhau sang đến nơi, một người ra vẻ ghê gớm hỏi: "Sao, giờ em thích kiểu nào? Có thích nổi tiếng mạng xã hội không?".
- "Em không ạ. Em xin lỗi các chị, các chị tha cho em".
- "Tha là tha thế nào, lúc em đi với chồng của bạn chị, tiêu tiền bỉm sữa của con nó, em có tha không?".
- "Em biết em sai rồi, em không dám nữa, anh Kiên cho em thứ gì em sẽ gửi lại hết ạ".
(Ảnh minh họa)
Dọa nạt một lúc rồi Thương bảo: "Thôi, tạm thời tha cho em ấy, có địa chỉ nhà em ấy rồi, nếu còn để chị biết vẫn qua lại với chồng chị thì chị đến tận nhà nói chuyện với bố mẹ đấy nhé".
- "Vâng ạ".
Nói rồi cô ả cầm túi xách chạy thẳng khỏi nhà hàng. Kiên thì ngồi co ro một góc, không dám nói năng câu gì. Thương chẳng thèm nhìn anh ta, quay sang ngồi với đám bạn của mình. Lát sau, Kiên còn loay hoay mãi mới gọi được người đến trả tiền cho bữa ăn của mình, trông cũng tội mà thôi cũng kệ.
Sau lần này, Thương cũng quản lý tiền bạc chặt chẽ hơn. Cô cho Kiên một cơ hội cuối, nếu anh không thay đổi thì cô cũng sẵn sàng chấm dứt mọi thứ ở đây. Người như Thương chẳng có gì phải sợ, có khổ thì Kiên khổ thôi.