Bây giờ thì chị đã hiểu, trong từng lời nói của người chồng tri thức ấy, đều là những ý nghĩa sâu cay, đều là những câu thâm thúy cứa vào tim gan chị. Chị tưởng chừng như cuộc hôn nhân này chính là cái kết cho một cuộc tình đẹp đẽ một thời.
Mỗi lần đi làm về, anh lại vứt cặp ấy cho chị xách, rồi đưa áo khoác cho chị cầm. Vốn chị thấy việc ấy quá quen với mình nên không bao giờ phàn nàn hay khó chịu. Được phục vụ chồng chính là hạnh phúc của chị.
Anh vào nhà tắm giặt rồi ngồi xem phim, đợi chị chuẩn bị cơm nước cho anh ăn. Vì ở nhà làm nội trợ nên những việc ấy khá quen với chị. Người ta lời ra tiếng vào rằng chị sống phụ thuộc vào chồng, chị vẫn cứ mặc kệ.
Chị nghĩ, chỉ cần vợ chồng hiểu nhau, yêu thương nhau là được, đâu cần phải dài dòng, nói nhiều làm gì. Nhưng tất cả những điều đó, dường như chị đã hiểu sai.
Tối tối, cứ ngồi vào mâm cơm là anh lại có câu "vợ mấy thằng bạn anh nấu ăn ngon phải biết. Đi làm cả ngày, tối về vẫn phục vụ chồng chu đáo, cơm nước đàng hoàng, món nào cũng ngon lành cành đào".
Ban đầu, chị không hiểu ý nghĩa câu nói của anh nên cười "anh thích ăn gì, em cũng phục vụ anh được mà". Chị đâu hiểu, anh đang chê bai chị, ở nhà mà nấu cơm cũng không xong.
Anh gẩy gẩy đũa vài nhát rồi đứng dậy. Chị bảo "sao anh không ăn, anh không đói à?". Anh không cần nói nhiều, chỉ trả lời một câu cụn lủn: "Chán rồi".
Mỗi lần chị làm lụng đến khuya, gây ồn ào khiến anh không tập trung làm việc hay ngủ được, anh lại hắng giọng nói oang oang: “Chắc ở nhà rảnh quá không có việc gì làm nên đêm hôm cũng phải mò mẫm. Hay ngủ nhiều quá rồi, tối không ngủ được nên không muốn cho người khác ngủ".
Nghe những lời anh nói, chị cảm thấy đau lòng vô cùng. Giá như anh có thể nói một câu ‘em nhẹ nhàng thôi cho anh ngủ, anh đi làm cả ngày mệt lắm’, thì có lẽ, chị sẽ cảm thấy vui và hạnh phúc hơn nhiều.
Anh chưa một lần nhắc vợ nhưng cứ việc gì chị làm, anh đều tỏ ra khó chịu và đay nghiến chị. Anh đang chửi khéo chị, không đi làm, ở nhà ăn bám chồng nên sinh chuyện…
Có vài lần con khóc sốt hết cả ruột, chị kêu anh dỗ con, anh bảo: “Không dỗ dành gì hết, đi làm cả ngày mệt đứt hơi còn con với cái cái gì”. Thấy chồng có vẻ không cưng con, chị bực lắm.
Chị tức điên, cãi lại anh: “Anh làm cha mà không cưng con, anh buồn cười nhỉ, có bố mẹ nào lại không thương yêu con cái. Thấy con khóc thì anh phải dỗ con.
Cứ nói đi làm là được à, đi làm thì cũng phải trông con đỡ đần vợ. Có ai như anh không, lúc nào cũng chỉ chăm chăm cái tivi với tờ báo”.
Thấy vợ nổi nóng, anh không nói gì thêm, cũng không động vào con. Nếu là mọi lần, anh sẽ bực tức mà tỏ thái độ, quát tháo lại chị hay quát con. Nhưng lần này anh đi lên phòng. Chị thấy yên tâm vì nghĩ chồng đã hiểu ra mọi chuyện nên không giận chị.
Sáng hôm sau, để làm lành với chồng, chị chuẩn bị một bữa ăn sáng cực ngon, ngồi đợi chồng dậy ăn rồi đi làm. Anh vừa bước xuống, chị kêu anh vào ăn, anh không nói gì, đã thúng đụng nia, rồi nói mỉa khi đã con chó: “Tao nuôi mày, mày không nghe lời tao, mày cãi lại tao thì tao cho mày nhịn đói. Biến ra”.
Đêm ấy, chị ngủ riêng với con. Chị cũng quyết định đi xin việc và từ nay về sau, sẽ không có chuyện anh được phép chửi vợ một cách vô duyên vô cớ. (ảnh minh họa)
Chỉ một câu nói ấy thôi, chị thấy trời đất như sụp đổ. Hóa ra, anh không phải không giận chị mà anh đang nung nấu ý định trả thù chị. Một câu ấy đau hơn cả nhát dao cứa vào lòng chị. Có người chồng nào lại nói với vợ, coi vợ như con chó trong nhà vậy không?
Anh tri thức, anh có học, có công việc ổn định, đi làm kiếm tiền, còn chị ở nhà nuôi con, không làm gì nhưng chị cũng không bao giờ ứng xử với anh giống một người thiếu học. Có học mà đối xử với vợ mình như anh, e rằng, người không có học còn lịch thiệp hơn nhiều.
Chị khóc bao nhiêu ngày, không nói với anh một lời. Chị không cần quan tâm anh thích ăn gì, anh đi về có ai xách túi cho anh, có ai chuẩn bị nước tắm cho anh nữa không.
Với chị, con là tất cả, chị chỉ cần có con là đủ. Mấy ngày đó, anh cũng không thèm ngó ngàng đến chị luôn. Ở nhà không đi làm, chị thấy hận mình.
Rồi mai đây, chị biết xin tiền ai. Có lẽ, anh nghĩ chị thế nào cũng phải xin tiền anh nên anh mới làm sang. Chị thấy nhục nhã vì cái sự ăn bám chồng của mình.
Tối nay, anh lại xách cặp về nhà, chị không nói gì, chỉ chuẩn bị sẵn một mâm cơm và mời anh anh. Lúc ăn cơm, anh bỗng cất giọng ‘cái gã hàng xóm đúng là khốn nạn, chửi vợ, đánh vợ như điên, thâm tím mặt mày.
Đàn ông gì mà hèn thế, đánh vợ đánh con, đúng là không ra cái dạng gì’. Không biết có phải anh nói thế để làm lành với chị không, để ca ngợi bản thân anh chưa bao giờ đụng tay đụng chân với vợ không, nhưng chị vẫn im lặng, cho con ăn, không phản ứng.
Lòng chị chợt buồn khôn tả, nước mắt như muốn ứa ra. Chị thầm thủ: “Thà rằng anh cứ như gã hàng xóm, đánh em vài nhát cho thấy đau, cho thấy thâm tím mặt mày rồi thôi, còn hơn là anh cứ đay nghiến em, dày vò em, xúc phạm em bằng những câu chửi đầy học thức của mình. Như thế, còn đau hơn ngàn lần những nắm đấm kia".