Cuộc sống quá mức bận rộn cuốn trôi ta, khiến ta thậm chí không còn đủ thời gian để thành thật với cảm xúc của mình. Để rồi một chiều cuối tuần kia bỗng nhận ra ta cô đơn đến thế.
Cô đơn trong chính tâm hồn mình, khi không dám thành thật đối diện với trái tim. Người con trai mà ta thương vốn dĩ không thể thuộc về ta, lý trí ta đủ mạnh mẽ để nhận ra điều đó.
Để rồi lừa dối bản thân mình, miễn cưỡng ở bên người mà ta không thực sự rung động. Chỉ đơn giản là ở bên để quên đi một người, để tìm đôi chút hơi ấm quan tâm, tìm sự bình yên tạm bợ.
Nhưng rồi có những buổi chiều như thế, khi cơn mưa đầu mùa trút xuống gột rửa đi mọi sự che đậy mà ta đã cố xây nên quanh những cảm xúc của mình. Để ta tự hỏi lòng, ta có đang công bằng không, công bằng với người thương ta, công bằng với chính bản thân mình?
Ta còn có thể sống bằng lý trí đến khi nào, liệu ta có đủ tỉnh táo để không vì một phút bốc đồng không kìm nén được trái tim mà buông bỏ tất cả tự trọng, mà chạy đến van cầu anh một chút tình yêu? Để ta nhận ra ta mệt mỏi quá, cầm điện thoại trên tay mà không có người nào để ta có thể gọi đến tâm sự sẻ chia.
Để rồi loay hoay trong cô đơn, ta lại một mình lái xe đi trên những con đường vô định của Hà Nội, không có điểm đến, không có người đồng hành.
Ta hài lòng với sự yên tĩnh ấy. Hay ít ra, ta tin rằng ta ít mệt mỏi hơn khi ấy. Ta có thể dừng lại ven hồ Tây, cắm tai nghe và nhìn những cặp đôi sánh vai bên nhau có vẻ đầy hạnh phúc.
Ta cũng có thể ngồi trong góc một quán cafe quen thuộc lặng lẽ chiêm nghiệm một bài hát vu vơ được bật lên, mà đôi khi, lạ lùng thay, lại hợp với tâm trạng của ta đến không ngờ.
Và như vậy, ta tự hỏi mình liệu có tốt không, nếu ta cứ một mình như thế. Có nên không, ta thành thật với cảm xúc của mình, để không lừa dối anh-người-thực-lòng-thương-ta?
Thế nhưng rút cục, ta lại chẳng đủ can đảm để buông tay, cũng chẳng đủ can đảm để bất chấp tất cả cho cảm xúc...
Là ta quá yếu đuối, hay quá mạnh mẽ, chính ta cũng không hiểu được...
Là câu chuyện của ba người, hay chỉ là câu chuyện của mình ta...