Khi đang còn là cô nhân viên thử việc tại một công ty tư nhân, tôi đã quen và yêu nhầm một kẻ sở khanh . Tình yêu đầu đời của tôi sâu đậm nhưng đầy ám ảnh.
Tôi không hề biết rằng hắn đã có vợ con khi dành trọn trái tim mình cho hắn. Để rồi có ngày tôi phải nhục nhã ê chề vì bị đánh ghen ngay trước cổng công ty. Tôi đã bị người ta chà đạp, bị sỉ nhục bằng những lời lẽ thô tục: "Mày là con đàn bà lẳng lơ, hạng gái làm tiền, cướp chồng người khác".
Sau biến cố ấy trái tim tôi chai sạn, tôi căm thù đàn ông và hứa với lòng sẽ không bao giờ yêu ai nữa. Tôi chuyển đến sống ở nơi khác, dành tất cả thời gian cho công việc và học tập nâng cao trình độ.
Ngoài 30 tôi là người phụ nữ thành đạt, là trưởng phòng kinh doanh của công ty xuất nhập khẩu thủy hải sản, có nhà riêng, có xe riêng. Rất nhiều người theo đuổi tán tỉnh và đặt vấn đề nhưng thấy tôi cứ lạnh lùng hờ hững, họ dần chán nản rồi bỏ cuộc.
Tôi cứ nghĩ mình sẽ sống tự do như vậy cho đến già, nhưng mỗi dịp cuối tuần, những ngày nghỉ ở một mình trong căn nhà rộng lớn, cảm giác trống trải và cô đơn thật đáng sợ. Nỗi đau ngày nào vẫn còn ám ảnh nên tôi không nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng cảm giác thèm có một đứa con cứ cồn cào day dứt.
Tôi suy nghĩ rất nhiều, kinh tế hiện giờ đã ổn định, nuôi con không thành vấn đề. Tôi cũng không ngại dư luận vì đã từng trải nên chẳng có gì đáng lo.
Chỉ tội cho bố mẹ, ông bà đã lớn tuổi có lẽ cũng đặt rất nhiều hi vọng vào cô con gái lớn. Nhưng khi ấy tôi cũng tự trấn an mình, rồi bố mẹ sẽ hiểu và thông cảm.
Tôi được công ty cử đi công tác ngoại tỉnh một tuần. Khi tham gia một bữa tiệc do công ty đối tác tổ chức, tôi tình cờ gặp anh, một người khá điển trai và phong độ.
Tôi chủ động làm quen, anh có cách nói chuyện khá dễ mến. Tối đó, sau khi cùng anh uống vài ly rượu, tôi giả vờ say. Anh đưa tôi về khách sạn, tôi cứ liên tục ngã vào người anh để xem anh phản ứng thế nào.
Khi anh đặt tôi nằm ngay ngắn trên giường tôi đã ôm chặt anh vào người. Tôi cảm nhận được ở anh sự bối rối. Nhưng tôi đã chủ động hôn anh và đưa mọi thứ đi xa hơn.
Trước sự quyến rũ của tôi anh đã không thể chiến thắng được chính mình. Hết đợt công tác, tôi về lại công ty và cắt đứt mọi liên lạc. Những thông tin tôi cung cấp cho anh khi quen biết chỉ là giả.
May mắn rằng hơn tháng sau tôi phát hiện mình có thai. Những ngày tháng ấy tôi cứ luôn động viên chính mình phải mạnh mẽ. Khi hàng ngày phải lắng nghe những lời bàn tán ra vào, những ánh mắt ngạc nhiên tột độ của mọi người ở công ty khi bụng tôi ngày càng to.
Họ vô cùng bất ngờ khi trưởng phòng xinh đẹp tài năng của họ không chồng mà lại có con . Tôi gạt qua tất cả, vui vẻ và không hối hận với quyết định của mình.
Con trai tôi ra đời khỏe mạnh và rất dễ thương. Phải nói khi ấy tôi hạnh phúc đến vô cùng. Mỗi ngày tan giờ làm là tôi vội vàng chạy về nhà ngay.
Từ khi có con, tôi chẳng còn thời gian mà buồn phiền. Con trai tôi càng lớn càng quấn quýt bên mẹ. Mỗi lần nhìn thấy cháu là bao phiền muộn trong tôi tan biến hết.
Mỗi lần nhìn thấy cháu là bao phiền muộn trong tôi tan biến hết. (Ảnh minh họa)
Cứ ngỡ thời gian vui vẻ hạnh phúc sẽ mãi như vậy, nhưng khi bắt đầu biết nói cháu hỏi về bố nhiều hơn. Mới đầu tôi còn nói dối là bố đi công tác xa, rồi lí do này nọ.
Nhưng càng lớn cháu càng liên tục chất vấn làm tôi cũng phát cáu. Mỗi lần đón cháu ở nhà trẻ cháu lại phụng phịu dỗi hờn là bạn này được bố đón đi công viên, bạn kia được bố dắt đi sở thú.
Có hôm về đến nhà bé cứ nằm khóc ức ử, hỏi mãi bé mới nói: "Các bạn kêu con là đồ con hoang, đồ không có cha". Tôi ngồi nghe mà đắng cả lòng.
Bây giờ cháu đã học lớp hai, cháu đã thôi hỏi tôi về bố. Nhưng mỗi chiều thấy cháu ngồi một mình trong công viên nhìn các bạn đang nô đùa cùng gia đình tôi lại tủi thân. Tôi đã dùng tất cả tình yêu thương của mình để bù đắp cho cháu nhưng có lẽ không đủ.
Bao đêm rồi tôi cứ tự chất vấn chính mình. Phải chăng tôi đã quá ích kỉ khi tạo ra con nhưng lại không cho nó một người bố. Tôi có thể bù đắp những thiếu thốn về mặt vật chất nhưng đời sống tình cảm của bé thì sao?
Tôi không thể nào nói cho bé nghe sự thật là mình chỉ muốn có con mà không cần chồng. Và thật lòng đến giờ tôi cũng chẳng còn nhớ chút gì về người đàn ông ấy nữa.
Tôi lo lắng rất nhiều, sau này lớn lên đời sống tình cảm và tâm lý của con trai tôi có bình thường như bao trẻ khác không? Rồi có ngày bé cũng sẽ biết mọi chuyện, khi ấy con trai có hiểu được chuyện hay lại căm thù tôi đây. Tôi hoang mang vô cùng, mong mọi người hãy cho tôi vài lời khuyên.