Vợ chồng nhà anh chị Bình - Thịnh (Khâm Thiên, Đống Đa, Hà Nội) đã bắt đầu để ý nhau từ năm thứ nhất đại học. Tuy nhà 2 người cách nhau có vài con phố nhưng hồi sinh viên nhút nhát đó, anh chị tuy thích nhau mà đâu dám để lộ điều gì, chỉ giữ ở trong lòng và lén dõi theo, sát sao từng biến động của đối phương mà thôi.
Hôm đó, chị Bình và 1 cô bạn bắt gặp anh Thịnh đi ngang qua phố nhà mình, cả 2 dự đoán lát nữa thể nào anh cũng đi về qua đây, thế là 2 người mang chiếc xe máy đời cũ của bố chị Bình ra để bày kế hỏng xe.
Hai cô gái đợi đến lúc nhìn thấy bóng dáng anh Thịnh từ xa thì vội vàng giả vờ lúi húi bên chiếc xe, làm bộ đang loay hoay mà không sửa được.
Anh Thịnh đạp xe qua, mặc dù tốc độ không nhanh, và mặc dù đã nhìn rõ ràng chị Bình đang mướt mồ hôi với cái xe, nhưng cũng chỉ cười gượng 1 cái khi bắt gặp ánh mắt chị rồi vẫn… đều đều đạp xe đi tiếp, chẳng hề dừng lại hỏi thăm câu nào gọi là có.
“Lúc ấy, mình hết nhìn con bạn, con bạn lại nhìn mình, 2 đứa thất vọng thấy rõ. Còn mình thì trong lòng buồn tê tái nhưng cũng không dám thể hiện ra nhiều, chỉ lủi thủi dắt xe về rồi chui lên phòng đắp chăn khóc 1 trận cho thỏa.
Thực tế đã chứng minh rồi, anh ấy đâu có quan tâm gì mình, hóa ra toàn là do mình tưởng tượng ra bấy lâu nay. Những ngày sau, mình thu người lại trong cái vỏ ốc, cứ thấy bóng dáng anh ấy từ xa là lủi luôn, phần vì xấu hổ khi tự mình đa tình, phần vì vết thương lòng còn chưa nguôi ngoai” - chị Bình nhớ lại cảm giác của mình khi ấy.
Sau này, khi đã yêu nhau, anh thổ lộ rằng, không phải anh không quan tâm chị, mà nguyên nhân anh không dừng lại thể hiện sự ga lăng đàn ông của mình là do anh chẳng biết tí tẹo gì về xe máy cả, dừng lại hỏi thăm xong không biết sửa ra làm sao rồi ôm cục quê to tướng thì chả xấu hổ hơn. C
hị Bình nghe được nguồn cơn thì không nhịn được cười, không nghĩ anh Thịnh lại có suy nghĩ “chuối củ” như thế! Và đó đã trở thành 1 kỉ niệm khó quên của cái thời anh chị rình rập cưa nhau!
Ngày mùng 8/3 của 2 năm sau cái vở kịch xe hỏng đó, anh chị vẫn chưa thành 1 đôi đâu, anh Thịnh đến chơi nhà chị Bình. Anh đi tay không trong khi phòng chị trưng đầy hoa.
“Thực ra của mình thì có ít mà chị gái đã đi làm của mình thì chiếm phần lớn, nhưng mình vẫn nói khoác là của mình tất cho anh ấy ghen. Thấy anh ấy đi tay không, mình tủi thân và buồn lắm, nhưng không nói gì.
Nói được mấy câu chuyện thì tự dưng anh ấy rút từ trong túi quần ra một bông hồng nhung tuyệt đẹp và nói rằng: ‘Anh đã mua hoa tặng em, nhưng sợ người ta thấy ngại lắm, định không tặng mà lại sợ em buồn…’.
Mình khỏi phải nói sung sướng thế nào, tối đó cả 2 đi chơi đêm 8/3 vô cùng vui vẻ, đó cũng là ngày anh ấy tỏ tình với mình, tất nhiên mình gật đầu đồng ý” - chị Bình cười tủm tỉm kể. Nhưng lúc chào tạm biệt chị ra về, anh Bình đã thú thật: “Thực ra bông hoa ấy là thừa lúc em sơ ý anh rút 1 bông trong các lẵng hoa của em rồi bỏ túi quần đấy!”.
Nói xong anh vọt chạy thật nhanh, chỉ còn lại chị Bình, vừa thấy tức vừa buồn cười mà không làm gì được anh chàng người yêu vừa mới “tậu”, vì trót nhận lời tỏ tình mất rồi còn đâu!
Cặp vợ chồng nhà Lan - Vượng (Hà Đông, Hà Nội) cũng có rất nhiều kỉ niệm vui "nổ trời" lúc cưa nhau. Chả là anh Vượng hồi đó là một anh chàng hiền lành, khá nhát, anh là người tương tư, ngó nghiêng chị Lan trước nhưng kín đáo đến mức chị cũng chẳng hề cảm nhận được chút nào.
“Hồi Đại học, sau buổi dã ngoại do lớp tổ chức, anh ấy có nhiệm vụ đưa mình về vì tiện đường. Vừa mệt vừa đói, mình rủ anh ấy đi ăn phở. Phở được bưng ra, mình vừa hỏi: ‘Ăn ớt không?’, vừa cho luôn vào bát của mình 1 muỗng ớt đầy, rồi chua thêm: ‘Tớ thích ăn ớt, ăn cay giỏi tới mức người ta bảo tớ như đàn ông ý, chả bù cho đầy thằng con trai dính tí ớt cũng kêu ầm lên’.
Nói đến đó, mình thấy anh ấy to giọng: ‘Cho tớ 2 muỗng vào, tớ cũng ăn cay giỏi!’. Thế là mình ga lăng cho hẳn 2 muỗng đầy vào bát anh ý, rồi cả 2 đứa cắm cúi ăn, ăn xong mình ngước mắt lên nhìn.
Ôi trời ơi, nhận không ra mặt bạn cùng lớp mình luôn: mặt thì đỏ tưng bừng, mắt thì long sòng sọc lên, nước mắt nước mũi cứ gọi là thi nhau tuôn, còn liên tục tu nước ừng ực!” - chị Lan cố nén cười cho hay.
Và nguyên nhân của vấn đề chính là nằm ở chỗ, anh Vượng nào có ăn được ớt, nhưng trước mặt người trong mộng bèn nổi máu anh hùng, ra vẻ ta đây cũng ăn được ớt, cũng ra dáng đàn ông như ai, chẳng lẽ lại để thua kém chị!
Sau bữa ăn sặc mùi cay đó, anh Vượng đèo chị Lan về trên chiếc xe đạp cà tàng của mình. Đi đến 1 con dốc khá cao và dài, chị Lan biết điều hỏi anh: “Có phải xuống không bạn?”. Anh Vượng yêng hùng vỗ ngực bảo: “Bạn cứ ngồi yên đó, con dốc này có nhằm nhò gì!”.
Lên đến lưng chừng dốc, chị lại quan tâm hỏi: “Có mệt không bạn, tớ nhảy xuống nhé!”. Thở xong một hơi dài, anh Vượng mới trả lời: “Không… bạn… cứ… ngồi… đó…”. “Mình thừa biết anh ấy mệt phờ râu rồi, nhưng anh đã nói thế thì mình… cứ ngồi lại thôi.
Từ lúc đó cho tới khi hết dốc và 1 đoạn đường dài sau đấy, anh ấy chỉ có thở và thở, không nói chuyện với mình được câu nào! Sau này, mỗi lần nhớ lại, mình cứ ôm bụng cười ngặt nghẽo, còn anh ấy thì kêu mình ác, cười trên nỗi đau khổ của người khác!” - chị Lan cười tâm sự.
Ngày anh Vượng tỏ tình với chị Lan thì cũng là chuyện của mấy năm sau. Bữa tối lãng mạn đó, anh đã cầm tay chị run run bày tỏ. Chị ngất ngây, đồng ý không cần suy nghĩ. Khuya, 2 người chở nhau về. Qua 1 đoạn đường vắng vẻ, anh bất chợt dừng xe lại, tần ngần nhìn chị.
Chị đang nghĩ tới một nụ hôn giữa đất trời thơ mộng, vì vừa nãy trong quán café đông người chưa có màn hôn mà. Sau phút lưỡng lự, anh Vượng dứt khoát: “Em chờ anh tí nhé!”, rồi bước qua chị, phăm phăm đi về phía lề đường. Bất ngờ, chị hỏi: “Anh đi đâu thế?”. “Thì em cứ đợi anh một tí!” - anh Vượng nói với lại, chân vẫn không ngừng bước.
“Sau đó chàng dừng lại ở mép hồ, đứng quay lưng lại với mình và làm một vài động tác khả nghi. Xong, cả đoạn đường về 2 đứa vẫn nói chuyện bâng quơ, nhưng chả ai dám nhìn ai cái nào, mình ngại, và chắc hẳn chàng cũng xấu hổ chẳng kém.
Có lẽ lúc ấy chàng mót lắm rồi, không thể nhịn thêm một giây nào nữa. Sau này mình còn mang ra trêu chàng mãi, đúng là 1 sự vụ khó quên!” - người vợ trẻ vừa kể vừa cười.