8 năm trước, vợ chồng tôi làm ăn phá sản phải bán nhà trả nợ. Chúng tôi đi thuê một căn phòng trọ nhỏ, hàng ngày nai lưng cật lực kiếm tiền trả nốt nợ nần. Có những ngày không có nổi một hạt gạo để nấu cơm.
Bố mẹ đẻ của tôi chỉ làm nông, lúc biết chúng tôi phá sản thì ông bà có trong tay 50 triệu nên đã cho vợ chồng tôi hết. Còn nhà chồng thì tuyệt nhiên không hỗ trợ được một đồng. Bố mẹ chồng bảo chúng tôi tự làm tự chịu, ông bà còn phải lo cho chú út (lúc đó chú út đang học năm cuối đại học, chưa có việc làm, chưa có nhà cửa để lấy vợ).
Các anh chị nhà chồng cũng không ai quan tâm hỏi han một lời. Tôi gọi hỏi thì anh cả bảo đang chuẩn bị sửa lại nhà vệ sinh nên không dư dả, rồi đến chị chồng cũng có lý do "đợt này đang bí" để từ chối…
Lâm vào cảnh đường cùng, vợ chồng con cái chúng tôi rời thủ đô, đi vào Tây Nguyên lập nghiệp. Tích cóp được chút vốn, lại trở về thủ đô tiếp tục xây dựng cơ đồ.
Đến 1 năm trước thì công ty của chồng tôi đồng sáng lập với một người bạn quen hồi vào Tây Nguyên, bước đầu có lợi nhuận sau 3 năm chỉ lỗ và hòa vốn. Cuộc sống cũng bắt đầu thoải mái và dư dả hơn.
Đến lúc thấy chúng tôi phát đạt trở lại nhà chồng lại xum xoe. Từ chị dâu mang cho chúng tôi ít rau với gà ở quê, tới chị chồng gửi tặng con tôi bộ sách truyện… mọi thứ chỉ thể hiện họ đang cố gắng lấy lòng vợ chồng tôi.
Nếu 8 năm trước họ cũng mở lòng như thế thì có phải tôi cảm động lắm không? Đằng này… Nhưng chồng tôi thì nhân hậu. Anh giống như đã quên sự khổ cực của 8 năm trước rồi vậy, cứ họ hàng đến là anh vui vẻ tiếp chuyện, mua đồ ăn thức uống về thết đãi lịch sự và trân trọng.
Có hôm anh uống rượu say với mấy anh em nhà chồng, tôi hỏi anh: "Sao anh còn nhiệt tình thế? Trước kia người ta đối xử với anh chẳng ra gì cả, giờ thấy vậy thì xum xoe nhận họ hàng anh em. Thế mà anh còn vui vẻ". Chồng tôi bảo: "Máu mủ ruột thịt bỏ thế nào được. Thà cứ vui vẻ mà nhận tấm lòng của người ta, còn hơn hắt hủi khinh thường và xua đuổi. Bởi cuối cùng thì vẫn là anh em nhà mình thôi".
Chồng tôi thì quá nhân ái, có lẽ vì vậy mà số phận cũng bao dung với anh, cho anh nhiều cơ hội để trở mình. Nhưng tôi thì không rộng lượng thế được.
Tháng trước, mẹ chồng gọi điện lên cho chồng tôi (từ lâu bà đã không gọi cho tôi) để xin tiền chữa bệnh. Bà bị thoát vị đĩa đệm, điều trị lâu rồi chưa khỏi và có thể phải phẫu thuật, khá tốn kém nên ngỏ ý muốn chồng tôi tài trợ.
Tôi vẫn giận nên bảo chồng để người khác lo, trước bà có bao tiền thì dành dụm cả cho con trưởng và con trai út. Giờ bà bệnh, các anh chị em cũng nên góp tiền vào cho bà chữa bệnh chứ đâu đến lượt con thứ như anh bỏ tiền ra.
Nhưng chồng tôi thì không thể biết mẹ bị bệnh mà vẫn làm ngơ được. Thế là anh lo hết thủ tục rồi viện phí, thuốc men cho bà.
Thôi thì chữa bệnh cho mẹ nên tôi cũng chẳng trách anh được. Thế mà hôm qua chị dâu cả còn gọi điện thủ thỉ hỏi vay tôi 40 triệu để đóng tiền bảo hiểm định kỳ. Nhà anh chị vừa sắm cái xe tay ga mới nên không còn tiền nữa. Tôi thấy thật nực cười nên từ chối dứt khoát luôn. Thế là chị dâu lại gọi cho chồng tôi để hỏi mà chồng tôi thì hay nể người khác nên đã gật đầu đồng ý.
Tôi bực quá gắt lên cãi nhau với chồng. Chồng lại nói một câu khiến tôi đau điếng: "Lúc mình khó khăn, họ không giúp mình, đó là ở tâm họ. Lúc họ khó khăn, mình không giúp họ, thế thì tâm mình cũng xấu xí khác gì họ đâu. Mình đừng quá coi trọng đồng tiền thì đồng tiền sẽ về với mình".
Lời chồng nói khiến tôi tổn thương vì ý của anh là chê tôi tham lam ích kỷ nhưng bảo tôi buông bỏ bao nhiêu nỗi uất ức ngày xưa thì tôi không làm được. Có phải tôi sai và nên sửa đổi lại tâm tính không hả mọi người? Ở trường hợp của tôi, liệu có mấy người bao dung mà quên đi chuyện xưa được?