Đám cưới cuối cùng cũng kết thúc, Phong bê thùng đựng phong bì lên nhà nhưng mẹ chồng đã vội chạy theo rồi bảo:
- Ấy, 2 đứa nay mệt rồi, để đó tối mẹ kiểm cho.
Phong có chút bối rối, đánh mắt sang tôi như chờ đợi chỉ đạo. Tôi vén váy, mỉm cười rồi nhẹ nhàng bảo mẹ chồng:
- Mẹ ơi, chúng con chỉ kiểm để ghi tên tránh sai sót, mai này còn "trả nợ" thôi ạ. Lát con sẽ đưa lại cho mẹ mà.
- Đúng đấy mẹ, tiền của bạn bè thì chúng con phải kiểm để mai này còn đi lại họ chứ - Phong cũng hùa và từ chối đầy dứt khoát.
Có vẻ lời tôi nói cũng ngọt ngào, mẹ chồng cũng tạm để Phong mang thùng tiền ấy đi, nhưng tôi biết bà không mấy hài lòng. Tôi hiểu bà mà, trước giờ bà vẫn như thế, không hề thay đổi!
Tối đó, khi chúng tôi còn chưa cả mở thùng tiền vì còn bận tẩy trang, thay đồ, tắm gội... thì mẹ chồng đã lên gõ cửa. Tôi đoán được là ai nhưng vẫn ung dung đi ra mở. Bà rất sốt sắng, hỏi:
- Sao, sao rồi? 2 đứa đếm phong bì chưa? Mẹ thấy khách của 2 đứa toàn sang, xinh chắc cũng mừng nhiều đấy!
- Hi, con không quan tâm lắm, bọn con vẫn bận nên chưa mở. Với con thì bạn bè đi là con mừng rồi. Còn tiền mừng cũng như của nợ ấy mà mẹ - tôi bình thản nói, rồi kéo ghế cho mẹ chồng ngồi.
Mẹ Phong rõ là không hài lòng, ra sức giục:
- Thôi, ngồi đây mẹ bóc và kiểm phong bì cùng. Còn đợi chờ gì nữa?
Nhưng tôi lại tiến tới ngăn kéo bàn trang điểm, lôi ra một chiếc phong bì lớn, bên trong dày cộp và đưa cho mẹ chồng:
- Thùng tiền mừng kia chỉ là sớm thì muộn, không mở thì nó vẫn ở đó mà mẹ. Chúng con hứa, tiền họ hàng mừng chúng con đưa mẹ không thiếu đồng nào. Còn đây, cái này là con cho riêng mẹ.
Mẹ chồng tôi mừng rơn, nghĩ rằng đây sẽ là 1 khoản lớn con dâu cho riêng nên hồ hởi đón nhận và mở ra. Nhưng bà lập tức đổi sắc mặt, gương mặt hoang mang và toát mồ hôi giữa trời lạnh... Bà run run, không nói nên lời. Đúng lúc ấy, Phong bước ra rồi gằn giọng nói:
- Mẹ, tất cả những gì mẹ làm, mẹ sẽ phải trả giá. Bao nhiêu năm qua vì mẹ là mẹ của con nên con vẫn im lặng, nhưng con chưa bao giờ quên được chuyện đã xảy ra. Lần này con và Hồng đã được bên nhau, con sẽ bảo vệ cô ấy. Và chúng con sẽ ra sống riêng!
Mẹ chồng chỉ biết rối rít xin lỗi tôi vì những gì bà đã gây ra. Tôi thực ra đã không để bụng chuyện khi xưa nữa, nếu không tôi đã không đồng ý quyết định kết hôn với Phong rồi.
Tôi và Phong yêu nhau từ thời sinh viên, nhưng ngày ấy nhà tôi nghèo nên bị mẹ anh phản đối ngay lần đầu gặp mặt. Sau đó, để chia rẽ 2 chúng tôi, bà còn thuê người dọa đánh, ép tôi chia tay.
Bà muốn Phong kết hôn với 1 cô gái giàu có, nghe nói là con của ông giám đốc công ty lớn nào đó. Ngày ấy, chúng tôi ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần "ăn cơm trước kẻng", mang thai trước thì bà sẽ đồng ý. Ấy nhưng không, mẹ Phong ép tôi phải đi phá thai. Chúng tôi không nghe, bà đã cố tình đâm vào khiến tôi bị sảy, gương mặt có vài vết sẹo dài, xấu xí.
Phong vô cùng căm hận, bỏ nhà đòi theo tôi nhưng vì quá uất ức, tôi đã dứt khoát cắt đứt với anh. Nhiều năm trôi qua, tôi cuối cùng cũng có chút thành tựu, làm trợ lý tổng giám đốc một công ty lớn và hưởng lương không hề thấp. Tôi đi tân trang lại nhan sắc, dành dụm tiền mua nhà, sắm hàng hiệu và sửa sang nhà cửa cho bố mẹ.
Nhưng đúng là duyên trời, tôi gặp lại Phong. Chúng tôi phải lòng nhau một lần nữa dù hiện giờ tôi gần như khác xưa hoàn toàn do đã phẫu thuật thẩm mỹ. Tuy nhiên, mẹ chồng thì lại không hề hay biết tôi chính là cô gái bà xua đuổi năm xưa. Thấy tôi cũng xinh xắn, giàu có nên bà đồng ý cho Phong kết hôn thôi.
Tận khi tôi đưa tập phong bì, bà mới sửng sốt nhận ra tôi chính là con bé nghèo khó bị bà đe dọa, đánh đập. Bởi trong phong bì ấy là toàn bộ hình ảnh siêu âm thai của tôi ngày trước, kèm cả những hình ảnh gương mặt chằng chịt sẹo sau vụ tai nạn do bà gây ra khiến bà sợ hãi, xin lỗi liên hồi.
Tôi không rõ sau này sẽ có mâu thuẫn gì không, nhưng hiện giờ tôi đã tha thứ cho bà.