Vợ tôi là 1 người hiền lành, mẫu phụ nữ nội trợ tiêu chuẩn, cô ấy yêu chồng hết mực và luôn cố gắng sống nhẫn nhịn vì gia đình này. Ngày trước, tôi yêu vợ cũng vì điều ấy nhưng càng ngày lại càng thấy mệt mỏi vì chính điều tôi từng yêu.
Mỗi khi chúng tôi to tiếng cãi nhau hay tranh luận về 1 vấn đề gì đó, vợ tôi chẳng nói gì mà chỉ biết lẳng lặng đi vào phòng khóc 1 mình. Cuộc hôn nhân 7 năm càng lúc càng trở nên tẻ nhạt đến mức tôi còn chẳng thiết về nhà mỗi khi tan làm.
Và rồi tôi gặp em, người con gái biết chia sẻ, lắng nghe, nũng nịu khi cần thiết nhưng cũng vô cùng mạnh mẽ và nghị lực. Bồ tôi không giống như những cô gái mới lớn tìm đại gia bao nuôi.
Cô ấy từng trải và xinh đẹp khác hẳn với vợ tôi ở nhà, cũ kỹ và xấu xí. Tôi quay cuồng với niềm vui mới 1 cách lộ liễu mà không biết vợ mình đã nhạy cảm nhận ra sự thay đổi của tôi từ lúc nào.
Tối hôm đó, khi đang ăn cơm với vợ thì em gọi đến. Cô ấy nói muốn gặp và tôi đồng ý. Trở lại nhà, vợ bỗng hỏi giật giọng: “Ai gọi điện mà anh phải ra ngoài nghe thế?” khiến tôi bối rối chẳng biết phải trả lời thế nào.
“Chuyện công việc thôi, em đừng nghĩ linh tinh?”, tôi tránh không nhìn vào mắt vợ nên cố tình đặt mạnh bát cơm xuống nhà rồi bỏ ra ngoài. “Anh đi đâu? Ở nhà cho em”, tôi cố tình coi như điếc lúc đó.
12 giờ đêm, tôi trở về sau cuộc gặp với tình nhân. Ngỡ mẹ con cô ấy đã ngủ thì nghe tiếng vợ bảo: “Em nghĩ chúng mình cần nói chuyện 1 lát”. Tôi nhận ra được sự nghiêm túc trong ánh mắt vợ mình.
Thôi chết, hay là lộ rồi, suy nghĩ đầu tiên tôi nảy ra khỏi đầu, thôi thì đến đâu tính tiếp. Vợ nhìn tôi 1 lúc hồi lâu khiến tôi căng thẳng không biết cô ấy định nói gì. Đến khi tôi định mở lời thì cô ấy bắt đầu nói về những ngày đầu tiên rồi bất chợt hỏi: “Chồng à, anh còn yêu em không?”.
“Em bị sao thế? Tại sao hôm nay lại ngồi nói mấy chuyện này? Nếu không có gì nghiêm trọng thì anh phải đi ngủ, mai anh còn phải đi làm”, tôi bực mình khi nghe thấy vợ hỏi câu nhạt nhẽo đó.
Vợ cứ ngồi nhìn tôi không nói gì, cô ấy chỉ thở dài đầy bất lực và vẫn im lặng. Thực sự, lúc đó tôi có cảm giác như bị hỏi cung, mồ hôi ướt đầm lưng dù nhà không hề lạnh. Tôi nghĩ đã đến lúc nói ra sự thật.
3 giờ sáng, tiếng khóc nấc của vợ tôi phá tan cái sự yên lặng trong đêm. Cô ấy cố gắng kìm nén tiếng khóc vì sợ con trai tỉnh giấc. Tôi chạy sang ôm lấy vợ vào lòng, luôn miệng nói xin lỗi cô ấy.
Nhưng không hiểu sao cô ấy vẫn khóc mãi song vẫn không trách móc bất cứ một câu nào, chỉ khóc và lả người đi vì đau đớn. Tôi lặng lẽ bế vợ vào phòng ngủ với con trai. Có lẽ lúc này cô ấy không muốn ở cạnh tôi đâu.
Sáng hôm sau, vợ để lại 1 mẩu giấy “Đừng tìm em. Em nghĩ cả 2 chúng ta cần thời gian để suy nghĩ lại về cuộc hôn nhân này” rồi bỏ đi đâu mất. Tôi không tìm thấy chút đồ đạc nào của vợ và con ở nhà còn lại cả. Cô ấy bế con đi мấƫ rồi.
Tôi gọi điện điên cuồng cho vợ nhưng cô ấy không bắt máy mà chỉ nhắn lại câu này “Em nghĩ bản thân mình cũng cần phải suy nghĩ xem điều gì quan trọng nhất đối với em. Em ở trong 4 bức tường này quá lâu rồi, để rồi bản thân không nhận ra mình đang đánh mất cái gì nữa”.
1 tuần trôi qua, tôi điên cuồng nhắn xin cô ấy quay về nhưng vợ không hồi đáp lấy nửa lời. Thật sự nhìn quanh 4 bức tường trống trải đó, tôi nhận ra mình không thể ở trong ngôi nhà lạnh lẽo này dù vài phút ngắn ngủi.
Thực sự bao năm qua giờ nào tôi cũng luôn có vợ ngồi chờ cơm nên không nhận ra giá trị của nó lớn như thế nào. Tôi thật sự muốn xin vợ quay về để cho mình thêm một cơ hội sửa sai.
Tôi tìm đến lớp của con trai nhưng cô giáo cũng nói không thấy cháu đi học vì mẹ đã báo nghỉ dài ngày. Rồi linh tính thế nào tôi mở máy gọi điện cho Hoa – cô bạn thân của vợ, thực sự tôi biết mỗi người bạn này.
Tôi cầu xin Hoa nói cho mình địa chỉ của 2 mẹ con. Quả nhiên, cô ấy biết. Lao đến địa chỉ trên màn hình, tôi nhìn thấy con trai mình sau bao ngày không gặp. Ôm con trong lòng, tôi cảm giác như bình yên đến lạ.
Hình ảnh về em chẳng còn đọng lại 1 chút gì trong tâm trí. Tôi biết mình cần phải chấm dứt mọi liên quan tới cô ấy để bảo vệ gia đình này.
Tối đó, vợ lặng lẽ nấu cơm trong bếp, tôi nhận ra mình yêu quý bóng dáng này như thế nào. Nhìn mâm cơm nóng hổi được dọn ra với những món ăn quen thuộc bao năm mà ƫıɱ tôi như nghẹn lại.
“Tha lỗi cho anh. Anh nhận ra điều quan trọng nhất đời mình chính là em và con rồi”.
Đêm hôm ấy, tôi và vợ tìm kiếm hơi ấm quen thuộc tưởng chừng như đã sắp mất đi ấy. Cảm giác trái tim như được lấp đầy, cơn mưa đầu đông ngoài kia dường như đã dừng lại sau cánh cửa sổ.
Tôi nhận ra cuối cùng mình đã tìm đúng đường về nhà, nơi mà có vợ và con tôi. Quả thực khi sóng gió gõ cửa, tôi mới nhận ra: Vợ chính là nhà, nhà là nơi bão dừng sau cánh cửa.