Tôi và chồng cùng nhau sát cánh lập nghiệp từ những ngày đầu lên thành phố. Ban đầu, chúng tôi khởi nghiệp bằng nghề buôn bán trái cây. Lúc đó khó khăn nhưng hai vợ chồng tôi sống rất hạnh phúc. Đặc biệt khi con trai ra đời, chồng tôi càng chăm chút, chiều chuộng tôi hơn.
Sau mấy năm, kinh tế khá giả hẳn lên. Chúng tôi mua đất, xây được căn nhà khang trang. Vì chứng minh thư của tôi bị mất nên người đứng tên giấy tờ đất, nhà đều là chồng tôi.
Từ khi xây nhà xong, chồng tôi thường xuyên đi nhậu, ăn chơi với bạn bè bên ngoài. Buồn phiền, tôi khuyên chồng thì bị những trận đòn dập mình.
Lần đầu bị chồng đánh vì chuyện nhỏ nhặt, tôi hoang mang, khóc suốt mấy ngày. Nhưng sau dần, tôi quen với việc bị đánh, bị mắng và chấp nhận nó. Bạn bè khuyên tôi nên ly hôn để tìm hạnh phúc mới, nhưng tôi không đành để con thiếu cha nên lại cố gắng chịu đựng.
Khi biết chồng ngoại tình với một cô gái trẻ làm nghề cắt tóc, tôi đã không thể tin được. Tôi luôn nghĩ chồng mình chỉ ham vui bạn bè thôi chứ gái gú là không có. Vậy mà, vào một đêm mưa, chồng tôi đã dẫn cả người tình đó về.
“Tôi để lại căn nhà cho cô. Cái tôi cần là tự do. Cô làm đơn cũng được, không làm đơn cũng không sao, nhưng ngày mai tôi sẽ chuyển đi cùng cô ấy”.
Sau dần, tôi quen với việc bị đánh, bị mắng và chấp nhận nó. (Ảnh minh họa) |
Tôi choáng trước những lời anh ta nói. Hôm sau, anh ta chuyển đi thật. Khi tôi đi bán hàng về, mọi thứ liên quan đến anh ta đã không còn trong nhà nữa. Con gái tôi khóc kể nói ba về lấy hết quần áo, tiền bạc đi rồi, cũng không thèm ôm con cái nào. Nghe con nói, nước mắt tôi chảy dài. Thương con, thương cho cả bản thân mình.
Từ ngày chồng bỏ đi cùng nhân tình, cuộc sống của mẹ con tôi trôi qua khá tĩnh lặng. Tôi nghỉ bán hàng mà xin vào làm ở một khu công nghiệp cho ổn định. Tôi không yêu ai nữa chỉ lo làm ăn để nuôi con tốt nhất. Chồng tôi cũng chưa một lần ghé về thăm con hay chu cấp cho con thứ gì. Tôi cứ tưởng anh ta sẽ không quay về nữa, để yên cho mẹ con tôi sống.
Thế nhưng hôm qua, hai mẹ con tôi đang ăn tối thì nghe tiếng chuông cửa. Con tôi chạy ra, rồi chạy vào nói: “Mẹ ơi, bố về”. Tôi cũng giật mình. Nhìn lại thì đúng là chồng tôi về thật.
Bỏ đi suốt 4 năm, nhìn anh ta bây giờ vừa già, vừa đen nhẻm, khác hẳn lúc sống với tôi. Chắc là cuộc sống mới không được hạnh phúc, sung sướng.
Vì phép lịch sự, tôi cũng rót nước mời anh ta. Con gái tôi thấy bố về cũng không mừng rỡ mấy. Nó chào hỏi, trả lời vài câu hỏi của bố nó rồi bỏ vào phòng nằm, để tôi và chồng nói chuyện.
Anh ta thì liên miệng nói đây là tài sản của anh ta, anh ta có quyền bán nó. (Ảnh minh họa) |
“Tôi và vợ lập công ty. Nhưng làm ăn thua lỗ. Tôi về lấy lại căn nhà. Hồi mua, tôi đứng tên giấy tờ, nên nó có phần của tôi. Giờ tôi sẽ đưa cô một ít tiền, coi như đền bù. Khi nào cô dọn đi được?”.
Hóa ra, anh ta về đòi lại nhà. Phẫn uất, tức giận, tôi lớn tiếng mắng anh ta phụ tình bạc nghĩa, đã bỏ đi với người tình rồi còn đòi quay về chia tài sản. Căn nhà này dù đứng tên anh ta nhưng tôi vẫn có đóng góp vào. Chính anh ta cũng nói sẽ để lại hết cho tôi, chỉ cần tự do. Vậy mà giờ, lúc khốn khó lại quay về đòi chia nhà. Ở đâu ra cái lý đó.
Anh ta thì liên miệng nói đây là tài sản của anh ta, anh ta có quyền bán nó. Cãi nhau hơn 1 tiếng đồng hồ, anh ta hùng hổ bỏ về. Tôi ngồi phịch xuống nền nhà. Không ngờ, chồng tôi lại là kẻ nhẫn tâm đến thế.
Giờ nếu bán nhà, thì với nửa số tiền còn lại, tôi và con không thể mua được căn nhà khác để sống. Tôi cũng không lấy đâu ra tiền để đưa cho anh ta. Tôi phải giải quyết với anh ta như thế nào để anh ta từ bỏ ý định này?