Mẹ, con xin lỗi!
18 năm nuôi con khôn lớn, chưa báo hiếu mẹ được ngày nào trọn vẹn, nay con đã đi học xa nhà. Con biết mẹ rất vui vì nghe tin con được học, mẹ vui vì giấc mơ chăm lo cho 3 đứa con ăn học thành người nay đã thành hiện thực.
Chị cũng đã tốt nghiệp và có công việc ổn định, em Xuân thì ngoan ngoãn thông minh, khéo léo, nghe lời mẹ, con cũng thấy an lòng vì khi con đi, có em bên cạnh nói chuyện, an ủi và động viên mẹ.
Con nhanh nhảu và tinh ranh nhất nhà nên ra ngoài mẹ bớt lo. Nhưng mặc dù ăn nói bên ngoài như vậy mà chưa lần nào con biết nịnh ngọt với mẹ. Con tệ quá phải không mẹ? Trong 3 chị em, con là đứa làm mẹ phiền toái nhất.
Nữ sinh Trịnh Phương Thảo - Sinh viên năm nhất Học viện Báo chí và Tuyên truyền.
Con vẫn nhớ, trước khi bố mất năm con 8 tuổi, em Xuân mới lên 3, trước cái ngày mà gia đình ta mất đi trụ cột, mất đi người đàn ông duy nhất, mất đi tình thương và sự bao bọc của người cha đối với những đứa con dại. Trước ngày mà gia đình mất tất cả, tiền của đất đai ông bà để lại, rồi bố mất nhà ta chẳng còn gì ngoài 4 mẹ con trông dựa vào nhau.
Hồi đó nhà mình vẫn phải ở nhờ nhà ông bà. Thời gian đó con còn bé, chẳng biết chia sẻ động viên mẹ. Cả nhà phải xin bác, xin dì những đồng tiền chi tiêu hàng tháng. Rồi mẹ làm đủ thứ trên đời từ xách vữa, lau chùi, cấy thuê, đồng nát hay chợ hoa quả, bất cứ việc gì mẹ cũng làm miễn sao có tiền cho chúng con ăn học.
Nhớ những lần chỉ có đúng 500 đồng trong túi, không đủ mua muối trong khi thóc nhà mẹ bán để lấy tiền đóng học, cuối vụ nào cũng phải cầm bát đi vay gạo khắp xóm.
Con nhớ lần ăn cơm với mắm, hay cầm thìa lên xin bà mỡ lợn để ăn với cơm, vậy mà vẫn ngon biết bao và 3 chị em con vẫn khỏe mạnh lớn lên. Con không dám nhớ lại chuỗi ký ức ngày đó nhưng mỗi lần thất bại, con lại nhìn về phía trước để phấn đấu.
Lên đại học, ra thành phố sống, chẳng mấy khi con gọi điện về cho mẹ, hay về quê thắp nén hương cho bố. Thời gian rảnh con đi làm, đi quay, đi make up thuê, đi bán hàng, đi hát, có việc gì kiếm được tiền là con tất bật đi. Thời gian học và đi làm giết đã lấp kín năm nhất đại học của con trong nháy mắt.
Ngoài đây con sống khổ vẫn béo tốt nhưng mẹ và em thì gầy đi con thấy có lỗi nhiều. Hai, ba tháng con mới về quê một lần rồi lại tất bật lên Hà Nội đi làm. Con nhớ mẹ và em lắm nhưng con chẳng làm gì được ngoài việc cố gắng làm và học để sớm ra trường rồi kiếm thật nhiều tiền để lo cho gia đình có cuộc sống tốt hơn.
Đã bao lần không dám nói nhưng từ trong sâu thẳm con muốn nói "con yêu mẹ thật nhiều".
Những lần nhớ mẹ quá, vô thức cầm máy lên gọi cho mẹ, khi nghe thấy tiếng “Mẹ nghe, muộn rồi chưa ngủ đi con” con lại muốn điều gì đó yêu thương mẹ nhưng bao nhiêu lần lai thôi vì ngượng ngùng không dám thổ lộ.
Con ngại với chính người sinh ra mình. Vì là đứa cứng đầu, sống khép kín, ít chia sẻ, nên buồn phiền chuyện gì cũng chỉ mình con tự đứng dậy và vượt qua, chưa lần nào con chia sẻ với mẹ về bất cứ điều gì, chưa lần nào con make up hay chải tóc cho mẹ như con đã làm cho công việc của mình, chưa một lần nào con có những cứ chỉ ngọt ngào với mẹ. Con thật tệ phải không mẹ?
Ngày 8/3, con cũng chưa tặng mẹ bông hoa nào, từ khi xa nhà cũng chỉ dám nhắn lời chúc mẹ một cách ngại ngần. Nhiều lúc nghĩ lại con thấy mình thật tệ.
Lớn rồi đi học, tự lo cho mình con mới nhận ra chỉ có mẹ, người duy nhất dành cho mình những thứ tốt đẹp nhất.
Mẹ à, con 18 tuổi rồi, con phải chịu trách nghiệm và lo cho cuộc sống bản thân. Mẹ khổ vì chúng con như thế là đủ rồi, hãy vô tư và để con bay xa hơn, để con được vẫy vùng trong khoảng trời của con. Nơi con đi là chốn phồn hoa đô thị, nhưng có mẹ là nơi con trở về.
Dù không dám nói ra nhưng con yêu mẹ thật nhiều!