Tôi đã định xóa tất cả đi nhưng tôi không xóa, và chính sai lầm này khiến tôi phải trả giá.
Là giáo viên dạy văn, trái tim tôi luôn ngập tràn những xúc cảm. Tôi yêu đời, yêu người, dễ xôn xao, rung động. Hàng ngày tôi đến lớp, đứng trước bao cặp mặt học trò, nói cho chúng nghe về con người, về tình yêu, dạy cho chúng bao điều hay điều tốt, dạy cho chúng cách tránh xa những cạm bẫy, những tham lam dục vọng thấp hèn của bản thân. Nhưng cuối cùng, chính tôi lại không thoát khỏi những cám dỗ đầy ma mị ấy.
Tôi đã ngoại tình. Tôi quen biết anh ấy trong một chuyến lên vùng cao làm từ thiện. Anh ấy đại diện cho một doanh nghiệp đi cùng đoàn. Chúng tôi đã có những hoạt động, những trải nghiệm đầy thú vị trong hành trình ấy.
Những lời nói, những câu hát, những sẻ chia từ người đàn ông chưa lập gia đình nhưng đầy chín chắn và nhân ái đã lay động lòng tôi. Và tiếng sét ái tính đã đánh trúng tôi vào những ngày gặp nhau ít ỏi đó.
Một vòng tay ôm, một nụ hôn dịu dàng say đắm, tất cả mới chỉ dừng lại ở đó thôi nhưng đầy ngọt ngào và quyến luyến. Tôi đã trở về nhà mang theo hình bóng ấy trong tim, linh hồn tôi như đã theo anh một nửa. Sau khi gặp anh, những bài giảng của tôi như hay hơn, thấm thía hơn. Tôi nhớ anh nhiều đến mình cũng không ngờ nổi.
Nhưng những biến động ấy chỉ ở trong tim tôi, xáo trộn ở riêng trong đó. Ở lớp, tôi vẫn là một cô giáo đáng kính. Ở nhà tôi vẫn là vợ hiền, vẫn là mẹ tốt.
Tôi luôn nhủ mình hãy giấu kín tất cả những thứ đó. Tôi không liên lạc với anh, dù tôi biết số điện thoại, dù tôi biết địa chỉ trang cá nhân. Tôi chỉ thỉnh thoảng vào thăm, lặng lẽ nhìn anh rồi thoát ra ngoài. Cho đến một ngày tôi không chịu nổi sự im lặng này nữa bèn bấm phím gửi tin nhắn vào hộp thư cá nhân của anh.
“Anh nhớ em, ngay cả khi trong giấc ngủ. Một vòng tay ôm mà như quên cả mùa đông. Một nụ hôn nhẹ nhàng mà vô cùng ấm áp. Giá như mình chưa từng gặp nhau. Nhưng lỡ gặp nhau rồi, ước gì mình gặp nhau thêm lần nữa”.
Tin nhắn đó của anh tôi đã đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, mỗi lần đọc là thêm một lần xao xuyến. Tôi không hiểu vì sao lúc đó lại để anh ôm, để anh đặt nụ hôn lên môi mình. Là con người, ai cũng có những lúc không kìm chế những cảm xúc bất ngờ chợt đến.Tôi đã định xóa tất cả đi nhưng tôi không xóa, và chính sai lầm này đã khiến tôi phải trả giá.
Đó là ngày chắc chắn tôi không bao giờ quên, khi chồng tôi đi làm về, đứng nhìn tôi thật lâu, nét mặt đỏ gay lên vì tức giận. Anh mở điện thoại anh ra, bức ảnh chụp tin nhắn hiện rõ trên đó, từng lời anh thốt ra nặng nhọc: “Em đã giết chết tình yêu trong anh rồi. Anh không biết phải nói gì với em, nên em cũng đừng nói. Chấm hết.”
Tôi đã khóc thật nhiều để van xin anh tha thứ. Tôi biết mình sai chứ, tôi biết tôi có tội với chồng, với con, tôi thấy xấu hổ khi đứng trước học trò ngợi ca về lòng chung thủy. Mọi thứ bây giờ dẫu có nói gì cũng chỉ là sự biện minh đáng khinh bỉ. Một người đàn ông quyết đoán và nghiêm khắc như chồng tôi chắc chắn không đời nào bỏ qua được chuyện này. Tôi chỉ có thể lặng im chờ đợi sự trừng phạt.
Ngày qua ngày, chồng tôi chẳng nói gì thêm, chỉ thái độ của anh cho tôi thấy sự khinh bỉ. Tôi sai nhưng sự chịu đựng của tôi cũng có giới hạn. Dù gì anh cũng nên nói cho tôi biết tôi phải làm sao, đằng này sự im lặng của anh khiến tôi mệt mỏi.
Một tối, tôi nói với anh “Nếu anh không thể tha thứ cho em thì chúng mình ly hôn thôi. Chúng ta không thể sống thế này mãi”. Anh gào lên “Cô có tư cách gì mà đòi ly hôn. Tôi sẽ ly hôn nếu tôi muốn. Đừng để bất cứ ai biết được điều xấu xa này, nhất là hai đứa con, nếu không tôi sẽ cho cô biết thế nào là nhục nhã”.
Chồng tôi không chịu tha thứ, anh cũng không chịu ly hôn. Nhưng con người anh thì hoàn toàn đổi khác. Anh hay vắng nhà vào ban đêm. Anh không ngại ngần gọi điện ngọt ngào cho một cô gái nào đó. Thậm chí anh còn cố tình để tôi đọc những tin nhắn anh gửi cho những cô gái khác, từng câu từng chữ ngọt ngào.
Dù tôi có lỗi với chồng trước thì tôi vẫn là đàn bà. Tôi cũng biết ghen và biết đau chứ. Anh dù gì cũng đang là chồng tôi. Tôi biết anh muốn trả thù tôi, nhưng như thế chẳng phải là rất quá đáng?
Tôi đã hơn một lần nói đến chuyện giải thoát cho nhau. Sống như thế, cả anh và tôi đều mệt mỏi. Chúng tôi không còn sống chung như một gia đình mà là sống để dằn vặt đọa đày nhau. Nhưng mỗi lần tôi nói đến chuyện ly hôn anh ấy lại nổi giận.
Anh ấy nói tôi không có quyền đề cập đến chuyện đó. Anh còn nói, tôi nên an phận sống mà kiểm điểm mình. Nếu không, anh sẽ làm cho tôi không còn mặt mũi nào mà đứng trước học trò, anh sẽ làm cho hai đứa con của tôi khinh ghét mẹ chúng.
Tại sao chồng tôi lại hành xử như thế. Nếu anh căm ghét tôi, nếu anh không thể tha thứ thì ly hôn là xong. Làm tôi khổ đau chắc gì anh thoải mái? Cuối cùng là tôi giết anh hay anh giết tôi? Tôi mệt mỏi và bế tắc đến độ đã vài lần nghĩ đến cái chết. Chẳng lẽ đó là sai lầm không thể tha thứ? Chẳng lẽ chỉ có cái chết mới có thể giải thoát cho tôi?