Người yêu nghi ngờ sau “phi vụ” tôi trót dại trộm tiền cứu mẹ

Cùng đường, tôi đã làm liều, một lần đến nhà một người quen, tôi thấy họ để tiền trong cánh tủ nhưng chỉ khép, không khoá. Nhân lúc chủ nhà sơ hở, tôi đã thò tay lấy.

Người yêu nghi ngờ sau “phi vụ” tôi trót dại trộm tiền cứu mẹ

Từ bé tôi đã chỉ biết có mẹ, mẹ con tôi đã sống bên nhau hơn 20 năm, khi tôi hỏi về bố thì được biết ông đã mất từ lúc tôi còn rất nhỏ. Nhưng có người nói sự thật không phải vậy mà bố tôi do chán cảnh nhà quá nghèo, đã bỏ theo một người đàn bà khác làm nghề buôn bán, giàu và trẻ hơn mẹ tôi. Khi lớn và biết nhận thức tôi đã rất oán bố và càng thêm thương mẹ.

Mẹ tôi do ốm đau bệnh tật, lại không  được học hành từ nhỏ nên lớn lên chẳng có nghề nghiệp gì, phải làm nghề bới rác kiếm sống. Cố gắng lắm mới nuôi nổi tôi nhưng cũng chỉ có thể cho tôi học hết tiểu học rồi đi nhặt rác với mẹ để kiếm tiền.

nguoi-yeu-nghi-ngo-sau-quotphi-vuquot-toi-trot-dai-trom-tien-cuu-me-giadinhvietnam.com 1

Ảnh minh họa

Đến năm 22 tuổi, thật may mắn, tôi được một cô gái tên Hà đem lòng yêu thương. Cô kém tôi 2 tuổi, làm nghề ve chai. Thấy tôi quá nghèo, Hà đã giúp đỡ tôi bằng cách thỉnh thoảng mua áo quần tặng tôi và mua hộ mẹ tôi thuốc nhưng không lấy tiền. Hà cũng nghèo vì cô còn phải gửi tiền quê giúp mẹ nuôi hai đứa em còn nhỏ.

Cách đây ba năm, mẹ tôi ốm nặng phải mổ, chi phí tất cả mất chừng 10 triệu. Tôi không dám nói điều này với Hà, sợ làm phiền cô. Tôi chạy ngược xuôi, gõ cửa hàng chục nhà họ hàng, chẳng ai cho vay. Tôi bị đẩy vào bước đường cùng.

Trong nhà không có gì đáng giá, ngoài chiếc ti vi cũ rích và chiếc quạt điện đáng giá vài chục nghìn. Không có tiền thì mẹ tôi không thể mổ và theo lời bác sĩ nói, bệnh để lâu sẽ gây biến chứng và chết.

Cùng đường, tôi đã làm liều, một lần đến nhà một người quen, tôi thấy họ để tiền trong cánh tủ nhưng chỉ khép, không khoá, nhân lúc chủ nhà sơ hở, tôi đã thò tay lấy .Sau đó, tất nhiên, tôi về nhà ngay và đếm được tất cả gần 10 triệu.

Niềm vui có tiền chữa bệnh cho mẹ đã lấn át mối lo sợ chuyện ăn cắp sẽ bị phát giác. Nhưng chỉ mấy ngày sau, khi đưa được mẹ vào bệnh viện, chuẩn bị lên bàn mổ thì tôi bị công an đến còng tay giải đi. Tôi đã bị bắt mà không thể chối cãi bởi dấu vân tay đã in rất rõ trên cánh cửa tủ.

Tôi thực sự lo sợ, nên đã thật thà khai báo, kể lại việc lấy cắp tiền. Tôi không giấu diếm bất cứ chi tiết gì từ động cơ vì sao lấy cắp đến những thao tác cụ thể ra sao. Đơn giản và ngắn gọn, tôi viết vào tờ khai chỉ nửa trang giấy là hết.

Sau đó tôi bị toà án quận xử 6 tháng tù giam. Nhưng do người bị mất cắp biết và thương mẹ tôi nên đã đề nghị toà án giảm nhẹ hình phạt cho tôi và không bắt tôi phải trả lại tiền ngay. Họ đồng ý sau khi mẹ tôi khỏi bệnh, ra viện sẽ trả và tôi cũng chỉ bị hình thức án treo.

nguoi-yeu-nghi-ngo-sau-quotphi-vuquot-toi-trot-dai-trom-tien-cuu-me-giadinhvietnam.com 2

Ảnh minh họa

Hà biết việc này càng thương và cũng giận tôi không cho cô biết để cùng tìm cách lo chạy. Trước Hà, tôi rất ngượng vì hành vi trộm cắp của mình. Nhưng Hà an ủi và động viên tôi. Cảm động trước cư xử của Hà, tôi đã cố gắng đi làm thuê để có tiền.

Cuối cùng tôi kiếm được chân rửa xe máy. Tôi đã cố gắng đến từ sớm và làm đến tận 9,10 giờ đêm. Công việc ổn định, hai mẹ con tôi chắt bóp cũng có thể sắp trả được hết nợ trong mấy tháng tới.

Tôi thấy sau “phi vụ” trộm tiền, Hà càng thương và gắn bó với tôi hơn. Chúng tôi đã bàn đến việc cưới nhau như thế nào trong một ngày không xa. Nhưng ngày vui chưa tới thì một chuyện thật buồn đã lại ập đến. Một lần chúng tôi đi chơi đến nhà người quen Hà, nhưng lúc về Hà bị mất tiền, cụ thể là mất 4 tờ 100.000đ.

Tôi đề nghị Hà quay lại xem có để rơi không nhưng không thấy, đọc trong ánh mắt, tôi thấy cô nhìn tôi với vẻ khác lạ. Bỗng cô hỏi tôi khiến tôi sững sờ: “- Em hỏi thật anh: Anh có lấy không?” Không đơị tôi trả lời, cô nói tiếp luôn: “

- Nếu anh chót lấy thì cứ nói thực với em, để em yên tâm là không bị mất. Anh tiêu cũng như em tiêu, không sao. Em chỉ cần biết sự thật.” Tôi vô cùng choáng váng, vì không làm việc đó. Oan chỉ là một phần, điều khiến tôi vô cùng buồn là Hà đã không tin tôi, đã nghi là tôi  “ngựa quen đường cũ”. Quả đúng như vậy, khi tôi hỏi: “- Sao em lại nỡ nghĩ là anh lấy?” thì Hà nói:

“- Vì anh đã từng làm vậy.” Tôi buộc phải nói: “- Nhưng khi đó anh bị đẩy vào bước đường cùng do mẹ anh ốm sắp chết. Còn bây giờ không như thế nữa. Và em luôn sẵn sàng giúp anh kia mà. Sao em nỡ...” Hà vớt vát một câu nhưng không xua được nỗi đau buồn trong tôi : “- Em hỏi vậy, nếu anh không lấy thì thôi.”

Nhưng thưa các anh chị. Câu nói ấy sao có thể khiến tôi yên lòng. Vậy là Hà đã nghĩ xấu về tôi. Nghĩ đến ngày về ở với nhau thành vợ chồng, tôi ngao ngán. Tôi sẽ phải làm gì để thanh minh với Hà?

Quả là đã có một chút “gợn”. Nhưng xin lưu ý bạn: Hà của bạn vốn là một cô gái nhân hậu, vị tha, độ lượng và biết trân trọng tình yêu. Bạn hãy cứ đàng hoàng, thanh thản, đừng quá bị “ám” bởi chuyện hiểu lầm đó. Vì sự thật là bạn không làm điều mà Hà nghi ngờ. “Cây ngay không sợ chết đứng”. Rồi sẽ đến lúc Hà hiểu ra vấn đề, và chính cô ấy sẽ tìm ra khoản tiền kia, chẳng liên quan gì đến bạn. Hãy cứ tiếp tục tin ở tình yêu, bạn ạ. - TS Nguyên Đình San
Theo giadinhvietnam.com

Tin tiêu điểm

Đừng bỏ lỡ