Câu chuyện của chàng trai dưới đây là một sự tiếc nuối muộn màng, khi phải chứng kiến người con gái mình yêu thầm suốt 7 năm lên xe hoa với tình mới, không ai khác lại chính là em trai mình.
Nguyên văn lời tâm sự của chàng trai trên diễn đàn:
"Ngày mai là ngày mà người tôi yêu 7 năm làm đám cưới với.... em trai tôi... Nghiệt ngã.
Tôi ở Hà Nội còn em quê ở tỉnh. Quen em vào ngày đầu tiên nhập học Đại học. Dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt buồn, nụ cười như muốn làm tan đi mọi mệt mỏi của người đối diện.
5 năm học tình cảm của tôi được nuôi dưỡng qua những lần tôi đưa đón em đi học, là những lần em và tôi đi phượt. Nào là Tam Đảo, nào là Tà Xùa. Em luôn gọi tôi với biệt danh "Grab có tâm nhất quả đất". Tôi có thể đưa em đi bất cứ đâu mà em muốn.
Tôi yêu đơn phương 7 năm nhưng chẳng dám nói cho em biết. Vì sợ, vì ngoài tình yêu, còn tình bạn.
"Tình bạn tiến lên một bước là tình yêu nhưng tình yêu lùi một bước sẽ không thể quay về tình bạn”.
Sinh nhật của em vào năm 4 đại học tôi ôm con gấu to đùng lên tặng em thì chẳng thấy em đâu. Gọi điện cho em, em bảo em đang đi ăn với "người yêu". Tim tôi đau nhói.
Kể từ ngày em có người yêu. Dường như em không gọi người Grab như tôi nữa. Vì em đã có người đưa, người đón. Đã có người ở bên em những lúc em vui, em buồn.
Thấm thoát nửa năm trời, số lần em gọi tôi cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay. Em cũng chẳng gọi tôi qua nhà trọ để đón em nữa. Tôi giờ đây có lẽ đã nhạt nhoà trong trí nhớ của em rồi.
Một ngày điện thoại tôi reo liên tục. Em gọi. Tôi nhấc máy. Im bặt. "Alo, tớ nghe đây, sao cậu không nói gì?". Bỗng dưng em oà khóc. Tim tôi lại như quặn lại. Tôi lại đến bên em, an ủi em, vỗ về em, nghe em tâm sự. Em kể tôi nghe người ta lừa dối em thế nào, phụ bạc em ra sao. Từng câu chữ em kể như siết lấy tim tôi. Từng cơn, từng cơn. Quặn thắt lại.
Thấm thoát tôi và em ra trường đã được 2 năm. Tôi vẫn thế, vẫn yêu em, vẫn luôn dõi theo bước chân của em. Một ngày em mời tôi đi ăn. Em muốn giới thiệu cho tôi một người. Người yêu của em, nhưng khi đến nơi, tôi chẳng thể nào ngờ được đó lại chính là em trai của tôi.
Haha. Cuộc đời thật nghiệt ngã. Tạo hoá cứ như trêu ngươi con người ta. Một ngày cuối tháng 10. Em về ra mắt bố mẹ tôi, nhưng với tư cách là người yêu của em trai tôi. Tôi ngồi ăn cơm với em nhưng chẳng thể đùa nghịch với em như trước, cũng chẳng thể bẹo má em như trước nữa rồi.
Ngày mai thôi, em sẽ là cô dâu nhưng chú rể chẳng phải là tôi nữa. Em vẫn làm dâu nhà tôi. Là em dâu tôi. Tôi vốn định Tết này sẽ nói cho em biết tình cảm của tôi với em nhưng có lẽ mọi thứ đã quá muộn rồi. Tôi chẳng thể làm điều gì khác ngoài chúc phúc cho em.
Có lẽ tôi sẽ rời xa nơi này 1 thời gian để có thể quên được em.
Hơn 12h đêm rồi. Ngày mai tôi phải dậy sớm để chuẩn bị cho đám cưới của em trai mình. Và đón em về làm em dâu."
Sau khi vừa đăng tải, tâm sự của chàng trai ngay lập tức nhận về vô số ý kiến của cư dân mạng. Đa phần đều lên tiếng an ủi nhưng kèm theo đó là sự trách móc khi chàng trai không đủ can đảm để nói lên lòng mình.
Nguyễn Huy Hoàng: "Ông nghĩ sao nếu 1 người con gái không có tình cảm với ông mà suốt ngày đi chơi với ông. Người ta chỉ đang chờ ông tiến tới và nói thích người ta thôi, nhưng ông cứ chần chờ, do dự để cơ hội vụt qua mất, đáng tiếc thật. Hóa ra, tiếc nuối lớn nhất trên đời này không phải là không đến được với nhau, cũng không phải là không thể bên nhau trọn đời trọn kiếp, mà là bỏ lỡ nhau khi ngỡ như đã ở gần trong gang tấc".
Trang Hà: "Người ta đã đợi 7 năm để được nói yêu nhưng chính anh đã bỏ đi cơ hội. Thôi vui vẻ lên rồi tìm một người khác và nhớ rút kinh nghiệm nhé".
Chưa rõ thực hư nhưng hiện những dòng tâm sự vẫn trở thành đề tài bàn tán của cư dân mạng.