Tôi năm nay 33 tuổi, là em út trong một gia đình khá đông con nhưng vô cùng nề nếp. Cả nhà tôi có đến 7 người làm nghề giáo trong tổng số mười người. Nghĩ cũng lạ, sao thời kỳ ấy đất nước còn rất khó khăn, cả ba mẹ làm nghề giáo mà có thể nuôi cả một "đoàn tàu" như thế, trong khi tôi bây giờ nuôi hai đứa con mà than vãn suốt ngày. Nhưng nhờ thế mà giờ đây lại hay, em út tôi mới có thể nhờ vả anh chị nhiều thật nhiều.
Vì là con út nên cả nhà cưng tôi như là trứng mỏng, khác hẳn với ở nhà chồng. Mẹ chồng tôi thường hay đến chùa thắp hương, ăn chay, niệm phật nhưng tôi cảm thấy bà chưa được như những gì nhà Phật dạy.
Ai đời con dâu 6 giờ sáng là phải dậy lo nấu ăn sáng, còn phải đưa đón con cái đến trường và đi làm thế mà mẹ chồng lại dậy tụng kinh gõ mõ thật to từ 4 giờ sáng khiến tôi không thể ngủ nổi.
Nhưng chẳng lẽ tôi lại dậy vào giờ ấy nên cứ cố nằm cho đỡ mệt, còn mẹ chồng tụng kinh đến 6 giờ sáng thì bà lại vào ngủ lại như thường. Nhiều lúc đến chỗ làm ngáp lên ngáp xuống mấy chị đồng nghiệp lại trêu.
Buồn cười nhất là cứ lúc nhà có khách là bà lại tranh hết việc nhà mà khi vắng khách thì bà nằm ỳ ra đấy, ai làm mặc ai. Anh em nhà chồng ở xa mỗi lúc về nhà có việc là bà quan tâm, ưu ái các nàng dâu lắm, cứ sai tôi đi mua đồ ăn sáng về cho họ ăn, rồi cứ bảo các con ngồi chơi đi, việc gì thì đã có dâu nhà lo rồi. Nhiều lúc buồn quá nghĩ không biết mình là gì trong gia đình này nữa.
Tâm sự với chồng, anh bảo mẹ như vậy chứ chẳng có gì đâu, em đừng để bụng. Đã có lúc tôi muốn rủ chồng ra riêng thì chồng lại lo mẹ ở một mình không ai phụng dưỡng, sợ mẹ nhớ con, nhớ cháu.
Tuy nhiên, hôm vừa rồi chồng tôi bàn với mẹ là bán chỗ đất cạnh nhà cho chúng tôi để cất thêm một ngôi nhà nhằm tiện chăm sóc bà lúc ốm đau, còn ngôi nhà hiện tại để vài bữa chú út về ở. Thế nhưng, mẹ chồng tôi chỉ nói vỏn vẹn thế này: "Miếng đất đó muốn thì mẹ để lại cho ba trăm triệu (ngang giá bán thị trường) nhưng với điều kiện mẹ sẽ không sang tên cho chúng mày đâu".
Lần này chồng tôi rất bất bình. Đó là lần đầu tiên chồng tôi tức giận với mẹ sau tám năm về làm dâu. Tôi cũng thương anh nên gắng nín nhịn bấy lâu nay chứ tôi cũng thuộc dạng ương bướng lắm.
Chúng tôi ra riêng kể từ hôm ấy và giờ đây đã có một ngôi nhà khang trang từ số tiền dành dụm và vay mượn từ các anh chị của tôi. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng ghé thăm mẹ chồng mặc dù bà chưa bao giờ ghé chúng tôi. Tôi buồn vì chuyện mẹ chồng lắm nhưng chồng tôi thì luôn khuyên nhủ tôi đừng để tâm nhiều đến mẹ mà thêm nặng đầu hay lỡ bức xúc thốt ra những điều không hay thì sẽ ân hận về sau. Tôi nên ứng xử như thế nào với bà đây cho thật hợp lí hợp tình hả mọi người?