Người ta thường bảo: “Vô duyên lấy phải chồng già/ Ăn cơm bỏ sạn, ăn gà rút xương”. Câu nói ám chỉ việc lấy được người chồng nhiều tuổi hơn mình sẽ được chiều chuộng, chăm sóc lắm nhưng cuộc hôn nhân “chồng hờ, vợ hờ” với người đàn ông hơn 30 tuổi của tôi không được như thế...
Tôi từng có một cuộc hôn nhân buồn vào năm 20 tuổi. Sau 2 năm chung sống, tôi vội vã ôm con về nhà ông bà ngoại trốn những trận mưa roi thừa sống thiếu chết từ ông chồng nghiện ngập.
Tôi gửi đơn lên tòa án xin đơn phương ly hôn nhưng nhà chồng tìm mọi cách ngăn cản. Trong lúc tôi mệt mỏi, muốn buông xuôi thì Quang xuất hiện.
Ảnh: HD Wallpapers |
Quang hơn tôi 30 tuổi, anh là luật sư của một văn phòng luật, nơi tôi đến nhờ trợ giúp pháp lý. Anh đồng ý giúp đỡ tôi miễn phí trong vụ ly hôn này.
Được sự giúp đỡ của anh, thủ tục ly hôn của tôi với chồng cũ hoàn tất. Cũng từ đó, tôi và anh gần nhau hơn.
Anh từng có một đời vợ và hai con gái đang ở với mẹ. Anh đang sống một mình trong căn nhà giữa trung tâm thành phố. Anh đề nghị tôi đưa con về nhà anh sống, chuyện cưới xin tính sau.
Tin tưởng anh, tôi gật đầu đồng ý bất chấp sự phản đối của bố mẹ. Cứ ngỡ tôi sẽ được hưởng hạnh phúc sau bước vấp đầu đời, chẳng ngờ đó lại là bi kịch thứ hai của cuộc đời tôi.
Về sống chung, anh lộ rõ bản chất của người đàn ông gia trưởng. Tôi được bố mẹ dạy dỗ cẩn thận về nữ công gia chánh nhưng lúc nào anh cũng mặt nặng mày nhẹ chỉ trích tôi vụng về, không biết nấu cơm.
Hôm thì anh kêu tôi nấu nhạt quá, hôm lại kêu mặn. Có hôm, hai mẹ con tôi đợi anh về ăn cơm, vừa đụng đũa, mặt anh đã hằm hằm chửi: “Cô nấu nướng nhạt nhẽo thế nuốt sao trôi?”.
Tôi nhỏ nhẹ đáp: “Em sợ anh kêu mặn nên nấu nhạt, lúc nào ăn thì thêm cho vừa miệng…”. Tôi chưa nói dứt câu, anh hất đổ mâm cơm về phía người tôi. Tôi may mắn né được còn anh đứng dậy bỏ lên phòng. Con trai tôi sợ hãi, khóc nức nở.
Đôi ba lần con anh gọi điện hỏi vay tiền, anh ngọt nhạt nhờ tôi về bên nhà mẹ đẻ vay hộ, vài hôm là anh trả.
Bố mẹ tôi cũng công nhân lao động, nào dư dả gì mà cho vay. Tôi cũng nói anh như vậy, chẳng ngờ anh quay ngoắt thái độ, ném chùm chìa khóa vào mặt tôi, bảo tôi là loại vô ơn. Suốt từ hôm đó, anh không nói chuyện với tôi nửa lời.
Sống với nhau được nửa năm, tôi nhắc anh chuyện đăng kí kết hôn, anh bảo: “Nhiều người ở với nhau đâu cần đăng kí vẫn hạnh phúc”. Rồi lại hứa hẹn cho tôi an lòng, rằng chuyện tôi với anh cứ để thêm một thời gian nữa.
Tôi ngu dại nghe anh, tiếp tục cuộc sống vợ hờ như vậy, đến một ngày, tôi biết mình có thai, tôi mừng rỡ báo tin cho anh, mong đứa bé trong bụng sẽ là cầu nối giúp chúng tôi có kết quả viên mãn, hạnh phúc hơn.
Anh đưa tôi đi uống café, nhẹ nhàng nói chuyện với tôi - những hành động từ ngày đến với nhau anh chưa bao giờ thể hiện.
Nhưng tại đây, anh bảo tôi phá thai, lấy lý do con tôi còn bé, hai vợ chồng tập trung nuôi nó đã…
Tối hôm đó, thấy tôi cương quyết giữ đứa bé, anh tặng tôi một cái tát như trời giáng và chửi tôi không thương tiếc. Anh nói tôi: “Cái ngữ đàn bà bỏ chồng, ăn bám mà còn không biết điều”.
Tôi câm nín, nước mắt chảy dài, trách bản thân mình, vấp một lần rồi mà không tỉnh táo, lại để cuộc đời rơi vào vòng luẩn quẩn bế tắc này.