Chồng tôi mất trong một vụ tai nạn giao thông đúng mùng 5 Tết. Tôi đau đớn tưởng chừng có thể chết đi được, anh đi bỏ lại 2 đứa con còn thơ dại cho tôi.
Được sự động viên và giúp đỡ của hai bên nội ngoại, tôi cũng lo tang lễ của chồng xong xuôi, mặc dù suốt mấy ngày đó tôi vẫn cứ mơ mơ màng màng vì chìm trong bi ai. Nhưng rồi tôi cũng phải cố gắng đứng vững để làm chỗ dựa cho hai con.
Sau khi chồng mất được nửa tháng thì một đoàn hơn 10 người tìm đến nhà tôi. Họ xưng là bên bảo hiểm nhân thọ đến trao lại số tiền bảo hiểm tử vong của chồng tôi.
Lúc đó tôi rất bất ngờ, tôi không hề biết chồng đã mua bảo hiểm, cũng không rõ anh mua khi nào. Sau khi anh mất, tôi dọn dẹp đồ của anh để xem những vật dụng nào cần mang đi hỏa táng thì không hề tìm thấy giấy tờ gì liên quan tới bảo hiểm.
Cho đến khi người đại diện hỏi tên tôi có phải Phạm Thị Vi không thì tôi ngớ người. Tôi tên Mai chứ không phải Vi, tôi cũng chỉ quen mỗi chị hàng xóm gọi là Vi chứ không biết chị ta họ gì.
Đúng lúc đó thì chị hàng xóm hớt hải chạy sang. Chị ta chìa chứng minh thư và cuốn hợp đồng bảo hiểm ra. Tôi ngồi như tượng bên cạnh vì không hiểu gì.
Sau khi chứng thực mọi thứ xong xuôi, đoàn người trao cho chị ta 800 triệu rồi ra về, còn tôi thì vẫn bần thần ngồi bên cạnh chờ chị Vi giải thích.
Chị ta đặt lên bàn thờ chồng tôi 800 triệu rồi mới ngồi xuống nói chuyện. Chị hàng xóm này là một người đàn bà ế, năm nay 45-46 tuổi rồi, sống gần nhà tôi. Thật không ngờ chị ta thú nhận rằng mấy năm trước từng nhờ chồng tôi cho chị ta đứa con để đỡ cô đơn lúc tuổi già.
Hai người họ đi lại vài lần mà không thụ thai nên chị ta buông xuôi, cả hai dồn hết tiền bạc tích cóp mua mỗi người một cái bảo hiểm dưới danh nghĩa chị - em nuôi.
Không ngờ chuyện chị ta lo xa lại xảy ra thật. Giờ chị ta ngỏ ý muốn cho 2 đứa con tôi một nửa số tiền bảo hiểm đó, mỗi cháu làm một sổ tiết kiệm 200 triệu.
Nghe chuyện đến đâu tôi chết lặng đến đó, đến khi tôi phục hồi tinh thần thì chị ta đã dúi vào tay tôi 400 triệu rồi cầm số tiền còn lại đi về.
Giờ người đã mất, nỗi đau bị phản bội cũng không còn lớn lắm nữa, nhưng tôi thì tự ái không muốn nhận số tiền này. Song kinh tế gia đình chủ yếu dựa vào chồng tôi mà giờ anh mất rồi nên mẹ con tôi rất khó khăn.
Có 400 triệu này thì mẹ con tôi có thể chống đỡ được một thời gian dài. Cầm thì không biết để mặt vào đâu mà không cầm thì cũng vất vả, mong mọi người tư vấn cho tôi phương hướng giải quyết với.