Yêu nhau hơn 2 năm, anh mới ngỏ lời bảo tôi về nhà anh chơi. Tôi vừa mừng vừa lo, mừng vì đây sẽ là cột mốc đánh dấu bước tiến mới cho quan hệ yêu đương của chúng tôi. Nhưng tôi cũng lo lắm, vì thấy bảo mẹ anh khá kỹ tính, lỡ có làm gì không vừa ý bác thì mất điểm nặng.
Nhà anh ở ngoại thành Hà Nội, căn nhà 3 tầng khang trang, đẹp đẽ khuất sau vườn cây ăn quả. Sân vườn nhà anh rộng rãi, thoáng đãng, đến nơi cái tôi đã rất thích thú rồi. Lúc tôi đang mải mê tận hưởng khung c ảnh đẹp như tranh thì thấy tiếng mẹ anh vọng ra.
Tôi theo anh vào nhà, khỏi phải nói tôi căng thẳng đến cỡ nào, mẹ anh bảo tôi ngồi xuống, rót nước cho tôi rồi nhìn tôi dò xét. Bác bảo tôi cứ tự nhiên, không phải sợ sệt gì, có ai làm gì tôi đâu mà tôi phải căng thẳng thế kia. Mẹ anh bảo tôi ngồi chơi, chờ bác một chút.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì thấy mẹ anh mang ra một quyển sách dày, to đặt trên bàn uống nước. Tò mò, tôi liếc mắt đọc, hình như là cuốn sách về tử vi gì đó.
- Cháu sinh năm 93 đúng không? Tuổi Dậu nhỉ?
- Dạ vâng ạ! Quý Dậu bác ạ. Tôi đáp
- Cháu có nhớ giờ sinh tháng đẻ không?
Tôi hoảng hồn, cái này làm sao tôi biết được. Người yêu ngồi cạnh thấy vậy đỡ lời cho tôi “Mẹ thật là, làm sao My nhớ được, cái này chỉ mẹ cô ấy mới nhớ thôi”. Mẹ anh cười rồi nói: “Bác phải xem cho kỹ, không hợp tuổi, hợp mệnh thì không được đâu”.
Thú thật, lúc đó tôi như bị tạt gáo nước lạnh vào mặt, tôi không lường trước được mình lại rơi vào hoàn cảnh này ngay lần đầu về ra mắt. Giá như mẹ anh làm điều này tế nhị chút, khi không có mặt tôi thì còn đỡ.
Mẹ anh dường như không để ý tới sắc mặt đang tái đi vì sợ và ngạc nhiên của tôi. Bác vẫn chăm chú đọc, thỉnh thoảng lại nói thành lời “Tuổi cũng hợp, nhưng mệnh có vẻ không hợp lắm…”.
Mẹ anh là người rất tín (Ảnh minh họa) |
Tôi bàng hoàng lắm, đợi bác bỏ quyển sách xuống bèn xin phép vào nhà vệ sinh cho đỡ run một lát. Lúc ra ngoài, vừa đến cửa thì thấy tiếng 2 mẹ con anh nói chuyện. Giọng mẹ anh rõ ràng “Tuổi này hợp tình duyên, nhưng làm ăn thì không hợp lắm đâu, cưới về rồi mất lộc làm ăn con ạ…”. Tôi nghe vậy mà ứa nước mắt, trong lòng thấy thất vọng đến 9 phần rồi. Trước khi về nhà anh, nghe anh kể, tôi biết bác gái là người khá tín, nhưng tôi không nghĩ đến mức độ này.
Tôi ở nhà anh đến chiều thì về, anh biết tôi buồn nên anh an ủi: “Em đừng lo nhé, mẹ anh nói thế thôi, chắc cũng không phản đối gì đâu, nếu có chuyện gì, anh sẽ giải quyết”. Dù anh nói vậy, nhưng tôi thấy bất an lắm, tự nhiên thấy chùn và chán nản vô cùng.
Tôi không biết anh sẽ giải quyết chuyện này thế nào, nhưng đối với một người tín như mẹ anh, chắc chắn bác rất quan trọng chuyện tuổi tác, số mệnh. Tôi lo lắng, nhỡ đâu sau này cưới nhau về, anh làm ăn không được, mẹ anh sẽ có cớ mà mắng nhiếc tôi chẳng ra gì, cuộc hôn nhân như thế liệu có đảm bảo hạnh phúc lâu dài không. Tôi chỉ thương anh, phân vân giữa 2 dòng nước, mà nghiêng bên nào cũng khó xử.