Vô tình gặp trong lần đi hội thảo, tôi và Hoàng nhanh chóng bắt cặp với nhau. Sau một thời gian ngắn tìm hiểu hai đứa thấy hợp, có cảm tình với nhau nên tiến tới yêu đương luôn.
Tình yêu của chúng tôi kéo dài được 2 năm thì cưới. Hoàng bị bệnh tim từ nhỏ, còn tôi lớn lên trong trại trẻ mồ côi nên mẹ Hoàng thương cả hai chúng tôi lắm. Bà bảo, đứa nào cũng có nỗi khổ nên sau này sẽ bù đắp được cho nhau.
Bà là mẹ đơn thân, một mình nuôi con trai khôn lớn và Hoàng chưa từng biết bố anh là ai bởi trước đây mẹ anh đi kiếm con thôi.
Thay vì có khoảng cách giữa mẹ chồng nàng dâu, tôi coi mẹ Hoàng như mẹ đẻ của mình. Tôi muốn cùng anh chăm sóc mẹ, sau khi cưới vợ chồng tôi nhất định sẽ ở cùng mẹ. Từ bé, tôi đã không có mẹ nên rất khao khát được có gia đình đầy đủ. Mẹ Hoàng cũng là mẹ tôi, tôi muốn gần mẹ, mỗi ngày được tận hưởng cảm giác có mẹ tuyệt vời thế nào.
(Ảnh minh họa).
Đám cưới của hai đứa được tổ chức tại nhà hàng, tôi không có nhiều người thân nên đa phần là bạn. Nhà Hoàng cũng vậy, họ ngoại nhà anh chỉ đến có 60%, họ lấy lý do bận không đi được. Hoàng chia sẻ với tôi, vì mẹ anh không chồng mà chửa nên hàng xóm, người thân coi thường xa lánh. Vì vậy anh thương mẹ hơn, mẹ con anh cũng chẳng trách họ.
Tối về nhà dọn dẹp, tắm rửa xong xuôi 3 mẹ con tôi ngồi bóc phong bì để lấy tiền mai đi thanh toán mọi thứ trước đó chuẩn bị. Hí hửng bóc từng chiếc một, tôi bất ngờ khựng người thấy một chiếc phong bì không có tên người gửi. Phía dưới chỉ ghi dòng chữ ngắn gọn: "Chúc 2 đứa hạnh phúc".
Tò mò, tôi mở xem phong bì của ai. Vừa lôi thứ cưng cứng bên trong ra là một chiếc thẻ Visa ATM (Thẻ thanh toán không cần mật khẩu) và một bức thư. Khoe với cả nhà, tôi mở bức thư đọc to rõ ràng lên cho cả mẹ và chồng nghe.
Nội dung thư nói trong chiếc thẻ kia có 500 triệu, người gửi là bố đẻ của chồng tôi. Ngày trước bố mẹ qua lại với nhau chỉ vì mẹ tôi đề nghị "xin đứa con" không đòi hỏi gì cả. Bao năm bố vẫn dõi theo mẹ con anh, muốn tìm cơ hội bù đắp nhưng vợ ông ghen quá ông không dám làm gì. Bây giờ vợ bố đã mất, ông muốn nhận con.
Chưa đọc hết thư, chồng tôi đã hỏi mẹ: "Bố con thật đó ư, con có bố ư?". Mẹ khóc nghẹn gật đầu còn chồng tôi sốc quá lăn đùng ra đất ngất vì bệnh tim tái phát khiến cả nhà hốt hoảng. Đưa chồng vào viện cấp cứu trong đêm tân hôn, ơn giời chồng tôi không sao, nằm viện đến ngày hôm sau là được về.
Vào phòng bệnh với con trai, mẹ chồng khóc suốt còn chồng tôi cứ hỏi đi hỏi lại rằng anh có bố, bố muốn nhận mẹ con anh ư? Anh hỏi về bố rất nhiều, ông là người thế nào. Mẹ kể hết nhưng khuyên anh bình tĩnh, mẹ không muốn vì sự xuất hiện của bố mà anh lại lên cơn đau tim lần nữa. Chồng gật đầu nghe mẹ và bảo tôi cất chiếc thẻ ATM đó đi chờ cơ hội trả lại.
Thay vì giận bố bỏ rơi 2 mẹ con bao năm qua thì chồng tôi lại vui mừng đến lạ. Anh không hề trách ông, cho rằng ông không làm điều gì sai cả. Ngược lại, ông vẫn quan tâm, dõi theo mẹ con anh là tốt rồi. Từ nhỏ anh đã khao khát có bố, muốn biết bố mình là ai nhưng mẹ không chịu nói cho đến tận bây giờ.
(Ảnh minh họa).
Một tuần sau, người đàn ông tầm 60 tuổi đến nhà tôi và tự xưng là bố đẻ của Hoàng. Mẹ chồng không bất ngờ, nhưng hai vợ chồng tôi thì ngạc nhiên lắm. Hoàng giống bố như đổ khuôn, nhất là đôi mắt đầy suy tư.
Ông đến xin lỗi mẹ con anh, muốn nhận con và đón mẹ chồng tôi về ở cùng. Bố nói, 2 người con của bố sống hết ở thành phố, vợ cũng mất hơn một năm nay rồi. Bây giờ bố sống một mình, bố muốn bù đắp cho mẹ con chồng tôi.
Trước lời đề nghị đó, mẹ chồng tôi lắc đầu từ chối. Mẹ không muốn thay đổi cuộc sống hiện tại, chỉ cần ông nhận con là đủ rồi. Riêng chồng tôi thì lại ủng hộ mẹ về với bố để anh có gia đình trọn vẹn. Nhiều lần vào tâm sự với mẹ, khuyên mẹ nên sống cho mình, vì hạnh phúc riêng nhưng bà lắc đầu. Mẹ ngại, xấu hổ với mọi người vì hơn 50 tuổi rồi lại đi lấy chồng, nó rất kỳ.
Khuyên mẹ không được, vậy mà chồng tôi đã nghiễm nhiên nhận bố và đi khoe bố khắp nơi. Vợ chồng tôi có nên tiếp tục khuyên mẹ làm đám cưới, thực hiện ước mơ được 1 lần làm cô dâu, được kết hôn của mẹ bao lâu nay?