Lấy nhau đã 10 năm nay, có với nhau 2 mặt con và cả 2 vợ chồng tôi cũng gần tuổi ngoại tứ tuần. Cho đến thời điểm này, tôi khẳng định chồng tôi chưa bao giờ có bồ nhí, anh luôn chăm lo cho cuộc sống của ba mẹ con tôi. Và tôi, cũng rất mực tin tưởng chồng.
Ấy vậy nhưng, xung quanh tôi, than ôi là những chuyện bồ bịch, “chán cơm thèm phở”. Nói đâu xa, tưởng chỉ là chuyện của người ngoài, vậy mà bà chị đồng nghiệp thân thiết bỗng một ngày thấy có cô bồ nhí tới tận nhà đòi chị phải… bỏ chồng mới chịu.
Rồi cô kế toán xinh đẹp, trẻ trung mới lập gia đình được vài tháng nằng nặc đòi ly hôn, do anh chồng đào hoa suốt ngày thấy cặp kè gái lạ. Chưa hết, tại công sở chẳng thiếu chuyện anh A cặp với cô B, cô C…
Giờ nghỉ trưa nào ở cơ quan cũng là lúc các chị em thi nhau bàn tán chuyện ngoại tình. Trong môi trường ấy, tôi dù tin tưởng chồng tới mấy, cũng có ngày bị lung lay.
Đang thủ thỉ nói chuyện, trong cơn tức giận của một người vợ bị cắm sừng, chị đồng nghiệp của tôi khẳng định: “Ngoan như lão chồng tao còn có ngày nuôi gái, mày cũng nên về xem lại chồng đi, biết đâu lại có mấy đứa con đến đòi nhận bố!”.
Nghe xong mà tôi điếng cả người. Đúng thật thời gian này, chồng tôi thường đi công tác, về nhà nồng nặc rượu bia, cuối tuần cũng bận bịu việc cơ quan. Tôi đâm nghi ngờ: “Công tác gì mà lắm thế?”.
Chị đồng nghiệp lại tiếp: “Vậy là tới 60% lão có bồ, những thằng có bồ lúc nào cũng bận việc cả. Muốn ngăn chặn sớm thì mày phải là “phở” của lão, cánh đàn ông thằng nào chẳng chán “cơm””.
Vậy là công cuộc làm “phở” của tôi bắt đầu. Lịch trình “làm phở” cũng được tôi bí mật ghi trong một cuốn nhật ký, kèm theo đó là nhiều những tâm sự của một bà vợ đã gần 40 luôn cảm thấy bất an trong việc giữ chồng.
Ngày thứ 1: Tôi mạnh tay rút hầu bao chi cho việc mua sắm. Váy ngắn cũn cỡn, màu sắc trẻ trung, lại đúng hợp thời theo mốt khoe ngực. Dù không thật sự thấy hợp với thân hình sồ sề của mình, nhưng tôi tự an ủi: “Đàn ông thích thế!”.
Khi đã “máu me” tôi cũng mạnh dạn cắt phăng mái tóc dài, làm tóc xoăn và nhuộm một màu đỏ rực. Bộ dạng mới của tôi khiến nhiều người “chết ngất”, lão chồng thì liên tục cằn nhằn vì tội ăn mặc hở hang.
Lúc đấy, tôi nghĩ thầm: “Vậy mà thấy cô nào ngoài đường hở ra cái gì, là liền dán mắt vào cái đó. Thích mà còn bày đặt”. Ấy vậy nhưng công nhận, lão chẳng thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa. Của đáng tội, cả mấy triệu chứ có ít gì đâu!
Ngày thứ 2: Cả đêm, lão chồng tôi ngáy o o, chẳng thèm động tới người vợ. Tôi suy luận, có thể lão đã chơi chán chê với phở, nên có thèm ngó ngàng gì tới vợ đâu. Vậy là chiến dịch làm mới chuyện chăn gối của tôi bắt đầu.
Bỏ đi mấy bộ quần áo ngủ dài lượt thượt, tôi sắm những chiếc váy thật hở hang, thậm chí là nhìn xuyên thấu. Nhưng mọi việc vẫn đâu vào đấy. Tôi cố tình lượn qua trước mặt chồng, ưỡn ẹo khêu gợi.
Nhưng chồng tôi chỉ đáp lại với giọng càu nhàu: “Tránh ra cho anh xem ti vi, em chắn hết cả cái ti vi rồi, làm gì mà cả tối cứ đi đi lại lại, không thấy chóng mặt à?”. Tôi tức nghẹn cổ, đành leo lên giường đi ngủ. Tôi lại nghĩ: “Ấy vậy mà chẳng cần con bồ ưỡn ẹo, cũng khiến các lão phát cuồng”.
Ngày thứ 3: Tôi thậm thụt mở mấy bộ “phim đen”, lén lút đọc các “tư thế” trên mạng hòng làm mới đời sống vợ chồng. Chẳng là nghe nói, sex rất quan trọng, và các cô bồ nhí thì luôn chiều được đấng mày râu mọi lúc, mọi nơi.
Vậy mà tới tối, khi chồng đang say ngủ, tôi lao vào chồng với tốc độ chóng mặt, hùng hục đòi “cởi”. Chồng tôi giật bắn mình, nhảy bổ lên cáu: “Để cho người ta còn ngủ”. Tôi ỉu xìu: “Vậy mà bồ hành, có bao giờ lão kêu ca?”.
Ngày thứ 4: Tôi cố gắng bôi bôi trát trát lên gương mặt nhăn nheo. Vậy mà khi thấy tôi đứng trước gương diện chiếc váy ngắn lộ cặp đùi to, chồng tôi thốt: “Trông như vẹt!”.
Tôi nhủ thầm: “Hẳn con bồ nào chẳng bôi trát, không mặt hoa da phấn thì thằng nào thèm ngó?”.
Ngày thứ 5: Mặc hai đứa con nhì nhèo mẹ phải tết tóc, lấy giày màu hồng, hay thích ăn sáng với mì tôm tôi mặc kệ vì còn phải nhét cái thân hình đẫy đà vừa cái váy bó sát. Lão chồng tỏ ra khó chịu tôi cũng mặc kệ. “Bồ lão đẹp vì chẳng vướng bận chăm ai, chỉ lo cho thân mình sao chẳng đẹp?”.
Ngày thứ 6: Cuối tuần, tôi nghỉ ở nhà nhưng chẳng thèm cơm nước gì cho ba bố con cả. Trước đây, lúc nào cũng đầu bù tóc rối nấu nấu nướng nướng, ba bố con ăn xong leo lên giường đi ngủ, tôi lại hì hụi dọn dẹp.
Tôi thấy các cô bồ thường chỉ thích nũng nịu cánh đàn ông ra ăn hàng. Tôi cũng thỏ thẻ với chồng bằng gương mặt dễ thương nhất có thể.
Thấy tôi xúng xính áo quần, nhưng căn bếp nguội lạnh, chồng tôi lắc đầu ngao ngán. Cả bữa ăn lão cứ trầm ngâm, tôi nhìn phát bực.
Ngày thứ 7: Lão chồng đi vắng cả ngày chủ nhật. Tôi gọi hàng chục lần không được, vậy chắc đi theo bồ nhí. Chiến dịch làm phở của tôi cũng chẳng ăn thua. Tôi động viên mình: “Thôi cũng đành. Không làm phở được, thì tôi phải gặp mặt tay đôi, dằn mặt cái con đang là phở của chồng mới được”.
Tối, ông chồng về. Tôi xị mặt chẳng nói chẳng rằng.
Bỗng nhiên, có khách lạ bấm chuông cửa. Tôi ra mở, là một món quà được gửi tới. Lạ thật, dễ cả gần chục năm nay, từ hồi lấy chồng, tôi chẳng được ai gửi một món quà nào tới nhà cả. Tôi vênh mặt, khe khẽ hát đi qua mặt lão chồng, mang quà lên phòng đóng chặt cửa mở. Tôi nghĩ, phải để lão ghen tức thì thôi, ông ăn chả, bà đây cũng phải ăn nem.
Phải nói tôi cũng thật sự hồi hộp, tôi khẽ mở món quà được gói nhiều lớp. Đến lớp cuối cùng, một bức ảnh thời còn trẻ của hai vợ chồng tôi được đóng khung rất đẹp. Hồi đó, chúng tôi đi du lịch cùng nhau, lúc đó, tôi vẫn trẻ, đẹp chứ không già nua, sập xệ như bây giờ.
Một tấm thiệp đính kèm, tôi mở ra, là nét chữ của chồng. Anh viết: “Em yêu! Không phải anh không biết em đang nỗ lực hâm nóng lại đời sống vợ chồng. Anh thấy mình quá vô tâm khi dành quá nhiều thời gian cho công việc, anh chỉ muốn ba mẹ con em có cuộc sống đầy đủ hơn. Chỉ thế thôi.
Anh luôn yêu em và các con của chúng mình, dù em không còn đẹp như những ngày chúng ta còn trẻ. Thân hình em đã có phần đẫy đà hơn trước, làn da không còn mịn màng và mái tóc đâu còn đen dài khiến anh từng say đắm. Nhưng hơn hết, anh vẫn yêu em. Em phải thật sự tin tưởng vào chồng mình thì mới đắp xây nên được hạnh phúc!
Tái bút: Em hãy cứ là em, đừng son phấn, váy ngắn áo dài, anh không quen!”.
Tấm thiệp khiến tôi xúc động. Hẳn là chồng tôi đã biết được kế hoạch “làm phở” của vợ. Anh không nói gì nhưng cũng đã buồn không ít khi tôi không tin tưởng anh. Tôi, một người đã gần 10 năm chung sống, còn chẳng tin anh, thì trách gì những cô “phở” khéo mồi chài chồng người khác.
Ngày cuối cùng trong một tuần làm phở đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều, và cũng để tôi biết được chồng tôi đã yêu gia đình của chúng tôi nhiều đến thế nào.